Dì ba ra sức thuyết phục, dù sao, bố và hai người anh đã đồng ý với bà ta, đến lúc đó sẽ chia cho bà ta một trăm triệu trong một tỷ đó.
Một trăm triệu này bằng cả một năm tiền lương của bà ta!
Thế nhưng mặc cho dì ba và ông cụ Lư nói thế nào, bà cụ Lư vẫn không chịu đồng ý. Cuối cùng dì ba buông ra những lời ác độc: “Mẹ, anh cả và anh hai đã nói rồi, nếu như mẹ làm chuyện này thất bại, hại cháu cả và cháu hai không mua được nhà, không cưới được vợ, họ sẽ oán hận mẹ cả đời!”
Bà cụ Lư vừa tức vừa cuống: “Chúng mày… chúng mày có còn chút lương tâm nào nữa không, đã quên trước kia Y Mộc đối xử với chúng ta thế nào hay sao?”
Dì ba cười: “Mẹ, trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ. Mẹ cũng không thể vì một mình nó mà làm hại cả nhà chúng ta, hủy hoại tương lai của bọn nhỏ được. Hơn nữa, cháu trai cả và cháu trai hai không cưới được vợ, cũng không phải là không có liên quan đến Y Mộc. Con gái của gia đình tốt, vừa nghe nhà chúng ta có một người ngồi tù, đâu còn bằng lòng gả nữa! Nếu như ngay cả một căn nhà cưới cũng không có thì lại càng không thể nào”
Một lúc lâu sau, bà cụ Lư mới khẽ cần môi, hai mắt đẫm lệ nhìn con gái thứ ba của mình: “Mày… mày làm sao xứng đáng với em gái mày: Dì ba không cho là vậy, em tư đã chết bao nhiêu năm rồi, cho dù là vốn có chút tình cảm chị em thì bây giờ cũng đã phai nhạt, nào có thực tế bằng tiền bạc!
Lăng Y đang ở nhà trước, bị mấy anh chị em họ vây quanh, chị họ Hoa Lệ Giai vừa cản hạt dưa, vừa cười nói: “Chị nghe ông nội nói, hỏi bố em thì bố em nói bây giờ em đang là một công nhân vệ sinh môi trường, có đúng không?”
Hoa Lệ Giai lớn hơn Lăng Y Mộc một tuổi, thế nhưng từ nhỏ đều thua kém Lăng Y Mộc. Từ bé Lăng Y Mộc đều là học sinh xuất sắc, còn Hoa Lệ Giai không đỗ đại học, tốt nghiệp trung học thì đi làm thuê, sau đó gả cho một thợ rèn ở thị trấn lân cận.
Lúc đó bạn trai của Lăng Y Mộc chính là Tiêu Thiên Định, là con trai của một gia đình giàu có. Vừa nghĩ đến đối tượng của đối phương, sau đó so sánh với chồng mình, Hoa Lệ Giai lại cảm thấy bản thân thua kém, cảm giác rất mất thể diện.
Bây giờ Lăng Y Mộc sa cơ lỡ vận, đương nhiên Hoa Lệ Giai phải dẫm đạp mấy cái.
“Phải, em đang làm công nhân vệ sinh môi trường” Lăng Y Mộc nói một cách rõ ràng, không tự tí “Haiz, học đại học giống như em có tác dụng gì đâu, cuối cùng cũng phải đi quét đường, nhưng mà sau này… ha ha, chắc là em cũng.
không cần..”
Hoa Lệ Giai còn chưa nói xong thì anh cả họ của Lăng Y Mộc là Lư Minh Đạt nháy mắt với cô ta.
Hoa Lệ Giai bèn không nói nữa, chỉ mang một vẻ mặt như đang xem trò vui mà nhìn Lăng Y Mộc. Hừ, có học giỏi nữa thì cũng đâu có ích lợi gì, vẫn phải gả cho một thằng ngốc.
Cô ta muốn xem xem, đến lúc phải gả cho thằng ngốc, vẻ mặt Lăng Y Mộc sẽ như thế nào.
Buổi tối lúc cả nhà ăn cơm tất niên, cuối cùng tăng g Mộc cũng gặp được bà cụ Lư. Bà cụ Lư vừa nhìn thấy tăng g Mộc, vành mắt đã ngấn lệ, ôm tăng g Mộc một lúc lâu.
“Con bé này chịu không ít cực khổ rồi phải không? Đều là tại sức khỏe của bà già này không tốt, lúc đó cháu gặp chuyện không may, bà lại chẳng giúp được gì” Bà cụ Lư nghẹn ngào nói.
Lăng Y Mộc còn chưa trả lời, Hoa Lệ Giai đã nói: “Bà ngoại, Y Mộc: ngồi tù, như thế gọi là chịu chế tài của pháp luật, là nó bị trừng phạt đúng tội!”
Bà cụ Lư trừng mắt nhìn Hoa Lệ Giai, lúc đó Hoa Lệ Giai mới hậm hực ngậm miệng lại.
Lăng Y Mộc lắc đầu, nói với bà cụ Lư: “Cháu vẫn ổn, không chịu.
khổ gì đâu. Hơn nữa, chẳng phải bây giờ cháu đã ra rồi sao? Sau này.
cháu sẽ đến thăm và hiếu thuận với bà và ông ngoại nhiều hơn”
Bà cụ Lư nghe vậy, trái lại càng thêm đau buồn.
Ông cụ Lư và những người khác sợ bà cụ Lư làm lộ tẩy, vội vàng bảo bà ngồi xuống, cùng nhau ăn bữa cơm tất niên. Lúc ăn cơm, cậu cả, cậu hai và dì ba không ngừng mời rượu Lăng Y Mộc.
“Hiếm khi mới đến dịp tết, uống chút rượu cũng không sao đâu. Y.
Mộc, sau này cháu nên về thăm ông bà ngoại cháu nhiều hơn” Dì ba cười nói.