“Chỉ cần cậu không làm ra chuyện phạm pháp, làm sao tôi có thể thất vọng được?” Cô vừa nói vừa mang giày và tất lại lần nữa, sau đó cô đứng dậy đi về phía chiếc bàn vuông nhỏ.
Khóe môi anh cong lên, nhìn theo bóng lưng cô, tròng mắt xoay chuyển, khẽ lẩm bẩm nói: “Chị à, sau này đừng thất vọng”
Từ sau đêm trong hội quán đó, Lăng Lạc Giao luôn cảm thấy bất an, dù sao thì thái độ của phó đạo diễn. Hà vào ngày hôm đó quá mức kỳ lạ, hơn nữa ngày hôm sau, phó đạo diễn Hà lại không có mặt ở đoàn làm phim. Hai ngày sau, ngay cả đạo diễn đều được thay đổi.
Về lý do thay đổi người, đoàn làm phim không nói rõ ràng nhưng cũng không giải thích thêm gì cả. Lăng Lạc Giao cảm thấy rằng việc thay đổi đạo diễn này hẳn là có liên quan đến phó đạo diễn Hà, mà nếu suy nghĩ sâu xa hơn, e rằng nó có thể còn liên quan đến Lăng Y Mộc.
Mấy ngày sau, cô ta như chết lặng khi nghe tin phó đạo diễn Hà bị thương phải nhập viện, tay phải hình như còn bị tàn phế. Tay phải... nếu cô ta nhớ không làm thì bàn tay đó chính là bàn tay đã tát Lăng Y Mộc một cái.
Lăng Lạc Giao vô cùng bối rối, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tối hôm đó sau khi phó đạo diễn Hà trả lời điện thoại, thái độ của ông ta đối với Lăng Y Mộc đã thay đổi ngay lập tức và số phận hiện tại của phó đạo diễn Hà... lẽ nào tất cả chỉ là trùng hợp? Hay là... ở phía sau Lăng Y Mộc, thực sự có hậu thuẫn lớn?
Nhưng nếu thực sự có người chống lưng thì sao Lăng Y Mộc vẫn phải chịu đựng sự giày vò như vậy?
Lăng Lạc Giao nhịn không được kể cho bố mẹ mình nghe về chuyện hội quán ngày hôm đó. Lăng Quốc Chiến nghe thấy con gái nhỏ để con gái lớn đi tiếp rượu, lập tức trừng mắt nhìn Lăng Lạc Giao: “Sao con có thể để cho chị gái con đi làm loại chuyện này? Dù sao nhà chúng ta cũng là..”.
“Chỉ là đi tiếp rượu có một chút thôi mà, hơn nữa Lạc Giao cũng là muốn tốt cho cái nhà này thôi. Cũng từ khi Lạc Giao ra mặt, nhà chúng ta mới có chút của cải, bằng không, bố tưởng rằng có thể trông cậy vào cô con gái lớn ngồi tù của bố sao?” Phương Nguyệt Thanh cắt ngang.
Khuôn mặt của Lăng Quốc Chiến hơi sa sầm xuống khi ông ta nghe thấy những lời đó, nhưng ông ta không nói gì cả.
“Bố, không biết có phải chị thật sự tìm được người khác chống lưng không nhỉ? Nếu không, làm sao phó đạo diễn Hà có thể bỏ qua cho chị ấy, hiện tại ông ta còn đang nằm trong viện nữa” Lăng Lạc Giao hỏi.
Lăng Quốc Chiến nào đâu biết được!
Phương Nguyệt Thanh nói: “Dù sao ông cũng là bố của cô ta, chung quy nên hỏi rõ ràng một chút, nếu cô ta thực sự muốn ở bên cạnh người chống lưng nào đó thì cũng phải báo trước cho gia đình một câu. Chỉ sợ rằng nếu cô ta sa vào mấy cái thứ bất chính, đến lúc đó lại gây phiền phức cho nhà chúng ta. Cô ta đã từng vào tù, trong tù hạng người nào mà không có, ai biết được cô ta quen biết người nào”
Phương Nguyệt Thanh càng nói càng cảm thấy có khả năng, dáng vẻ của Lăng Y Mộc bây giờ... làm sao có thể quen biết với người có quyền có thể? Tám phần là cấu kết với những kẻ cùng đường, coi nhà tù làm nơi nghỉ mát.
Làng Quốc Chiến nghe vậy, đột nhiên nhướng mày trợn mắt: “Nó dám! Nếu nó dám làm liên lụy đến nhà này một lần nữa, tôi sẽ đánh gãy chân nó”
Khi Lăng Y Mộc đang nấu đồ ăn trong căn phòng thuê và đợi Bình Quân về ăn cơm thì cửa phòng vang lên. Cô đi ra mở cửa, những gì cô nhìn thấy là bố cô, người mẹ kế và cô em gái cùng cha khác mẹ với cô.
Ba người xông thẳng vào căn phòng cho thuê của cô, Lăng Quốc Chiến vừa mở miệng đã hỏi: “Có phải mày giao du với mấy kẻ hỗn láo trong tù không? Tao nói cho mày biết, nếu mày dám gây ra điều gì tổn hại
đến người trong nhà thì mày cứ chờ xem tạo dạy dỗ mày ra sao?
“Rốt cuộc con đã làm gì mà bố đòi dạy dỗ con?” Lăng Y Mộc lạnh lùng nhìn bố mình.
“Không phải mày sai khiến người khác đánh gãy tay của phó đạo diễn Hà sao? Ông ta chỉ rủ mày đi uống rượu cùng chứ không làm cái gì khác, sao mày lại có thể độc ác như vậy? Ngồi tù rồi mà còn không sáng mắt ra hả? Trong tù quen biết mấy cái loại hợm hĩnh kia rồi không thèm coi pháp luật ra cái gì nữa đúng không?” Lăng Quốc Chiến gằn giọng chửi rủa.
Lăng Y Mộc cười lạnh một tiếng: “Vậy thì đúng là ác nhân gặp ác báo, với lại nếu bố nghĩ rằng việc tiếp rượu là bình thường, vậy bố để đứa con gái cưng của mình Lăng Lạc Giao đi tiếp rượu đi, để cho cô ta đừng tính kể con nữa”
“Đó là do mày thiếu nợ con bé! Nếu lúc trước không có mày, con bé.”.
“Nếu con không nói, bố nghĩ cô ta có thể được chọn làm nữ chính sao?” Lăng Y Mộc nói thẳng thừng: “Vậy nên bố đừng nói con thiếu nợ cô ta, con chưa bao giờ nợ cô ta cái gì cả”.
“Chị, em chưa bao giờ oán trách chị. Chị không cần phải nói chuyện với bố như vậy” Lăng Lạc Giao tỏ vẻ Loan ức.
Phương Nguyệt Thanh nhanh chóng xoa dịu con gái mình, bà ta nhìn Lăng Y Mộc với vẻ mặt bất mãn: “Lăng Y Mộc, mày đừng mang sự tức giận của mình để lên đầu em gái mày. Bố của mày chỉ không muốn mày lầm đường lạc lối. Nếu mày lại vào tù, nhà chúng ta sẽ không thể đứng dậy nổi nữa”
Nói nhiều như vậy với nó làm gì. Nói tóm lại, mày đi gặp phó đạo diễn Hà ngay lập tức, mặc kệ mày dùng biện pháp gì cũng phải làm cho ông ta tha thứ cho mày. Không thể bởi vì chuyện này mà làm ảnh hưởng đến Lạc Giao, mày có hiểu không? Nếu mày còn dám phá hỏng con đường công danh của Lạc Giao, cứ đợi xem tạo xử lý mày như thế nào!” Lăng Quốc Chiến trực tiếp ra lệnh.
Lăng Y Mộc chỉ cảm thấy nực cười, bố của cô thực sự nghĩ rằng cô có thể điều khiển theo ý muốn của mình sao? Hay là khi lòng người quả thiên vị sẽ bỏ qua những thứ khác?
“Con sẽ không xin lỗi, các người cũng có thể trở về rồi, chỗ con không chào đón các người” Lăng Y Mộc nói.
Ngay khi Lăng Quốc Chiến nghe thấy lời này, trên mặt ông ta tràn đầy tức giận nói: “Mày còn dám phản kháng!” Ông ta giơ tay lên, trực tiếp đánh Lăng Y Mộc.
Lăng Y Mộc theo bản năng muốn lùi lại, nhưng chỉ vừa mới di chuyển chân, nhất thời cô cảm thấy mắt cá chân đau nhói.
Chỗ bị sưng do bị xe điện va chạm lúc trước vẫn chưa lành hẳn! . ngôn tình hoàn
Mắt thấy tay đối phương sắp lại gần, Lăng Y Mộc chuẩn bị tâm lý sẵn sàng bị đánh, nhưng đúng lúc này, đột nhiên có một bàn tay chặn lấy tay Lăng Quốc Chiến ở giữa không trung.
“Bình Quân!” Lăng Y Mộc không kìm được mà lên tiếng, cô không ngờ Bình Quân sẽ quay lại vào lúc này.
Dịch Quân Phi lạnh lùng nhìn ba vị khách không mời trong căn phòng cho thuê, anh đã xem qua tư liệu về Lăng Y Mộc và nghiễm nhiên biết ba người này là bố, mẹ kể và em gái cùng cha khác mẹ của cô.
“Cút ra ngoài” Anh lạnh lùng nói.
“Tôi đánh con gái của mình còn đến lượt cậu quản hả? Cậu thả tôi ra” Lăng Quốc Chiến hét lên, ông ta cảm thấy bàn tay của mình bị đối phương giữ như thế này như thể sắp gãy đến nơi rồi.
Coi như Lăng Quốc Chiến đạt được ước nguyện của mình, ông ta bị Dịch Quân Phi tung ra khỏi căn nhà cho thuê.
Phương Nguyệt Thanh và Lăng Lạc Giao cũng vội chạy ra khỏi căn phòng và đỡ Lăng Quốc Chiến dậy.
“Lăng Y Mộc, sao mày có thể để người ta đối xử với bố mình như thế này hả? Phương Nguyệt Thanh. trách mắng.
“Người đàn ông này là ai?” Lăng Quốc Chiến căm phẫn nói: “Tốt lắm, Lăng Y Mộc, coi như mày có năng lực, vừa ra tù đã thông đồng với tên đàn ông xa lạ..”
Giọng nói của Lăng Quốc Chiến bất chợt dừng lại, đơn giản là vì đột nhiên người đàn ông trước mặt
mang đến cho ông ta một cảm giác kinh khủng, giống như đang bị thú dữ nhìn chằm chằm vậy. Nếu ông ta tiếp tục nói, sợ rằng đối phương sẽ trực tiếp lấy mạng của ông ta.
Bup! Lăng Y Mộc đóng cửa phòng cho thuê một cách thẳng thừng.