Vốn dĩ anh muốn tìm một cơ hội thích hợp hơn để cho cô biết, một cơ hội giúp cô chấp nhận chuyện này.
Nhưng bây giờ lại thành như vậy… Nhưng đây lại là cách tệ hại nhất.
Anh đã sơ suất, anh đã không nhận ra cô đứng sau lưng anh… Chỉ có điều, nhắc mới nhớ, khi anh nói chuyện với Sùng Dương, hình như: anh không có nhắc đến danh tính thật của mình, nhưng anh lại nói thẳng tên thật của mình ra.
Nói cách khác thì… cô đã biết danh tính thật của anh trước khi gặp anh rồi? Ai đã nói cho cô biết?
Dịch Quân Phi đột ngột mở mắt ra, nói với Cao Kiến Vĩ: “Cậu đi kiểm tra điện thoại cô ấy một chút, xem thử gần đây cô ấy gọi điện với ait’ “Vâng” Cao Kiến Vĩ lập tức trả lời.
Chỉ trong chốc lát, Cao Kiến Vĩ đã tra ra được: “Cậu chủ Dịch, cuộc gọi cuối cùng của ngày hôm nay của cô Lăng là vào lúc sáu giờ ba lăm phút tối, đầu dây bên kia là Tân Hoa Nhiên.”
Tân Hoa Nhiên… Dịch Quân Phi hơi nheo mắt lại, anh vẫn còn nhớ người phụ nữ này là bạn thân của cô.
“Vậy thì điều tra xem, hôm nay Tân Hoa Nhiên đã gặp ai!”
Cao Kiến Vĩ đáp lời.
Lúc này xe đã đến cửa bệnh viện ông cụ Dịch đang nắm.
Khi Dịch Quân Phi và Cao Kiến Vĩ xuống xe, đến cửa phòng bệnh, Dịch Quân Phi nhìn vệ sĩ canh trước của hỏi: “Ông cụ ngủ rồi à?”
“Dạ không.” Người kia cung kính đáp.
Dịch Quân Phi dặn dò Cao Kiến Vĩ: “Cậu đợi bên ngoài đi.” Nói xong, anh đẩy cửa phòng ra và bước vào.
Lúc này ông cụ Dịch đang ngồi trên giường bệnh, xem một cuốn album ảnh.
Dịch Quân Phi biết cuốn album này, trong đó đều là hình bố anh từ nhỏ đến lớn. Mặc dù ông cụ luôn miệng phàn nàn về cái tính hiếu thẳng của con trai mình, nhưng bố anh đã từng là niềm tự hào của ông và là đứa con trai mà ông coi trọng nhất.
Còn đối với anh… Trong lòng Dịch Quân Phi hít sâu hột hơi, sợ rằng ông cụ chỉ hận không thể loại bỏ một nửa dòng máu của mẹ anh từ: trên người anh.
Ngay từ khi còn bé, ông cụ luôn ghét bỏ đôi mắt này của anh bởi vì ánh mắt của anh rất giống mẹ, thậm chí còn có một khoảng thời gian ông cụ không cho anh nhìn ông bằng đôi mắt giống mẹ đó, điều đó sẽ khiến ông cụ cảm thấy buồn nôn.
Lúc này, Dịch Quân Phi kéo ghế lại ngồi trước mặt ông cụ, anh không lên tiếng, chỉ yên lặng nhìn ông, hai ông cháu đều không nói với nhau tiếng nào.
Khi ông cụ Dịch xem xong cuốn album trong tay, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn đứa cháu trai đang ngồi trước mặt mình.
Tư thế ngồi nhàn hạ, trông như anh chỉ tùy tiện ngồi xuống, nhưng lại toát lên cái khí chất tao nhã, vẻ bề ngoài tuyệt vời, tác phong quyết đoán dứt khoát, sắc bén lạnh lùng, đứa cháu này của ông đã giúp cho lãnh thổ của Dịch Nguyên được mở rộng ra rất nhiều.
Công bằng mà nói thì cháu trai ông còn hơn cả con trai ông, nhưng chỉ cần nghĩ đến dòng máu người đàn bà kia đang chảy trong cơ thể anh, ông ta lập tức cảm thấy buồn nôn như nuốt phải ruồi.
Nhưng đây lại là huyết thống duy nhất mà con trai ông để lại!
“Ông đã điều tra, người phụ nữ đó tên là Lăng Y Mộc, từng là bạn gái của Tiêu Thiên Định, cô ta chính là người đã tông chết Thanh Mai vào ba năm trước” Ông cụ Dịch lạnh lùng nói.
“Vâng” Khóe môi Dịch Quân Phi hơi nhếch lên đáp.
“Cô ta đã từng đi tù, giờ chỉ là một công nhân vệ sinh môi trường, cháu cứ định ở bên cô ta như vậy rồi cứ để cho mấy người lớn của nhà họ Dịch nói ra nói vào như vậy hả?”