Sủng Tới Nghiện: Vợ Yêu Có Độc

Chương 136: Chương 136




Cô dường như đã nghe thấy giọng nói của anh, lông mày đột nhiên nhíu lại, trên vâng trán bắt đầu chảy ra mồ hôi lạnh, ngay sau đó đầu cô bắt đầu lắc qua lắc lại như thể đang muốn tránh né cái gì đó.

Dịch Quân Phi cau mày, đang định đi gọi bác sĩ thì bỗng dưng, Lăng ‘Y Mộc vốn dĩ đang chìm trong giấc ngủ say nồng chợt mở mắt ra, cả người ngồi bật dậy, còn hét lớn lên: “Đừng…”

“Chị, chị sao rồi?” Dịch Quân Phi hỏi.

Một giây sau, Lăng Y Mộc tựa như người bị chết đuối, ôm chắc vòng eo của Dịch Quân Phi: “Bình Quân, quá tốt rồi… Là cậu… Là cậu…

Tôi đã mơ thấy ác mộng, mơ thấy bản thân đang ở trong tù, những kẻ đó không chịu buông tha cho tôi, tôi cầu xin bọn họ tha thứ. Tôi… Tôi đã dập đầu quỳ lạy bọn họ, nhưng bọn họ vẫn cứ tiếp tục đánh tôi..”

Mặc dù là ở trong giấc mộng, cái cảm giác đau đớn này dường như vẫn rất dữ dội, thậm chí đến hiện tại tuy cô xem như đã tỉnh táo lại nhưng nơi bụng dưới mơ hồ vẫn còn âm ỉ nhói đau.

Chỉ có điều là đang nói được nửa chừng, cô người cứng đờ.

Bởi vì cô sực nhớ ra, đây là Dịch Quân Phi, chứ không phải “Bình Quân”! Người mà cô đang ôm chầm lấy bây giờ là Dịch Quân Phi, mà kẻ đầu têu khiến cô phải chịu đựng những nỗi khốn khổ trong tù…

Lăng Y Mộc cứng nhắc nới lỏng cánh tay mình ra, cơ thể vô thức dịch về phía sau.

Thế nhưng ngay sau đó, tay của anh đã ôm lấy eo cô, trực tiếp ôm cô vào lòng: “Chị đang e sợ tôi sao?”

Lúc này, anh đang ôm chặt lấy cô như thế, có thể cảm nhận được cơ thể cô khẽ run lên, giống như một con vật nhỏ bé và gầy yếu đang phản ứng lại khi đối mặt với loài thú ở trên đỉnh chuỗi thức ăn cố gắng đè nén sự sợ hãi trong lòng xuống: “Đúng vậy, tôi sợ” Cô thành thật đáp lại: “Khi tôi ở trong tù đã từng bị dạy dỗ rất nhiều lần rồi. Tôi sợ sẽ bị đánh..”

“Sẽ không còn ai đánh chị nữa đâu” Anh ngắt lời cô: “Chị, tôi xin hứa, kể từ nay về sau sẽ không có ai dám đánh chị nữa”

Lăng Y Mộc ngơ ngác ngẩng đầu lên: “Rốt cuộc cậu muốn gì?”

Anh khẽ cười: “Tôi nói rồi mà, tôi muốn chị ở bên cạnh tôi”

“Cậu có thể có vô số người ở bên cạnh mình, rất nhiều phụ nữ đều cam tâm tình nguyện làm chuyện đó” Cô nói Nụ cười của anh càng trở nên tươi rói hơn, nhưng ánh mắt thì lại nặng tru hẳn đi: “Vậy nên chị không đồng ý, phải không?”

Cô im lặng, không biết nên trả lời anh như thế nào.

“Nhưng mà cứ coi như là chị không đồng ý đi, chị có thể làm gì được sao?” Anh có vẻ cảm thấy buồn cười, nói tiếp: “Chị nhìn xem, cũng giống như hiện tại vậy, nếu tại nơi này tôi thực sự muốn chị thì chị nghĩ rắng bản thân có thể làm được gì chứ?”

Vừa nói chuyện, anh vừa cúi đầu xuống, đôi môi cứ thế trực tiếp đặt xuống môi cô một nụ hôn Cô bị dọa sợ hết hồn, nhất thời quên cả phản ứng lại. Mãi cho đến khi anh tiếp tục hôn sâu thêm, cô mới bỗng nhiên phục hồi lại tinh thần, cố gắng hết sức muốn quay đầu đi để né tránh nụ hôn của anh.

Thế nhưng hoàn toàn vô dụng, ngón tay của anh giữ chặt lấy cắm cô, cứ khi nào cô cố tách ra là tay của anh sẽ bẻ đầu cô lại, quay trở về ¡ trí ban đầu. Cô căn bản chẳng thể tránh ra được, chỉ có thể buộc lòng chịu đựng.

Một loại cảm giác như mất hết sức lực dâng trào lên, lân đầu tiên Lăng Y Mộc cảm nhận được sự khác biệt về sức mạnh giữa nam nữ rõ ràng tới vậy.

Ngay khi cô cảm thấy mình sắp nghẹt thở, cuối cùng anh cũng rời khỏi bờ môi của cô, miệng cô mở lớn, thở hổn ha hổn hến: “Dịch Quân Phi, cậu buông tôi ra đi!”

Tuy nhiên, anh lại hoàn toàn không để ý đến cô, thay vào đó, môi anh hôn xuống từng chút một dọc theo cần cổ của cô. Ngón tay anh, thậm chí có thể nói là động tác đầy nhẹ nhàng mà tháo cúc áo bệnh nhân của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.