Cô vừa nôn mửa vừa run rẩy, khi nôn đến lúc gần như ngã quy, ngay cả nước chua cũng không nôn được nữa mới chậm rãi ngẩng đầu, nhìn ra bên ngoài toilet.
Bóng người cao ráo đang đứng ngoài toilet, khuôn mặt điển trai bị sương mù bao phủ.
Con ngươi đen nhánh lạnh lùng nhìn chăm chằm vào cô: “Chán ghét tôi đến mức này rồi à?”
Sắc mặt cô tái nhợt, cô co rúm thân mình như muốn cách xa anh ngàn dặm.
Dịch Quân Phi mím chặt đôi môi mỏng, từ bao giờ anh lại cần người phụ nữ như vậy? Anh là Dịch Quân Phi, ở Thanh Thủy, anh muốn loại phụ nữ gì mà không có chứ?
Còn cô chẳng qua chỉ là mộ người phụ nữ bình thường mà thôi, cho dù có chút thú vị nhưng… anh cũng khinh thường đi chiếm đoạt một người phụ nữ chán ghét anh như thế.
“Được, Lăng Y Mộc, nếu chị đã chán ghét tôi như vậy thì tôi sẽ thả chị đi” Dịch Quân Phi lạnh lùng nói, đôi mắt đào môi xinh đẹp phủ một tầng băng tuyết dày: “Tuy nhiên tôi cũng đã nói rồi, dù tương lai chị có hối hận, tôi cũng sẽ không cần chị nữa. Dịch Quân Phi tôi trước giờ đều không bao giờ cho người nào cơ hội thứ hai”
Nói xong, anh xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Lăng Y Mộc chống hai tay lên bồn rửa mặt, dường như phải cố gắng hết sức mới không để mình ngã xụi lơ trên mặt đất.
Điều này có nghĩa là… cô có thể rời khỏi bệnh viện ư?
Cô chỉnh đốn lại bồ quần áo nhăn nhúm trên người, chải chuốt lại mái tóc, sau đó nhìn khuôn mặt tái nhợt của mình trong gương, không khỏi nở nụ cười khổ.
Khi Lăng Y Mộc đến cổng bệnh viện thì đột nhiên có người xông về phía cô.
“Chính là cô ta, cô ta là kẻ đã đâm chết người, Lăng Y Mộc!”
“Trời ạ, cô ta thật sự nằm viện ở đây à! Cô ta đâm chết người khác, nghe nói chỉ ngồi tù ba năm đã được thả ra. Một mạng người, ba năm quá đơn giản cho cô ta!”
“Hách Dĩ Mạt đã đau khổ bao lâu nay vì chuyện của chị gái cô ấy đấy! Tất cả đều tại cô ta nên Hách Dĩ Mạt mới thương tâm khổ sở, khiến Hách Dĩ Mạt mất đi chị gái!”
Những người đó không chỉ luôn miệng chửi rủa mà còn ném rau và trứng thối vào người Lăng Y Mộc.
Mặc dù Lăng Y Mộc đã cố gắng tránh né nhưng vẫn bị ném trúng không ít.
Bên cạnh còn có phóng viên chụp ảnh như thể muốn tạo ra tin tức.
Cách đó không xa, trong chiếc Bentley màu đen, Cao Kiến Vĩ nhìn Lăng Y Mộc đang chật vật rồi lại quay sang nhìn Dịch Quân Phi lạnh lùng, không nói lời nào ở ghế sau, không nhịn được lên tiếng: “Anh Dịch, có cần tôi đi giúp cô Lăng không?”
“Không cần” Dịch Quân Phi lạnh lùng đáp. Nếu cô đã không muốn ở bên anh thì cô nên biết rõ, đây là những thứ mà cô hẳn phải chịu.
anh chậm rãi nhắm mắt lại, nói: “Đi thôi!”
“Ừ” Cao Kiến Vĩ đáp. Chiếc xe từ từ lăn bánh, rời khỏi công bệnh viện. Nhưng Cao Kiến Vĩ lại không phát hiện ra rằng đôi tay đang đặt trên đầu gối của ông chủ mình không ngừng siết chặt lại.
Đó là… một sự kiềm chế cực độ.