“Lặp lại lần nữa. Những lời chị vừa nói ban nấy, lặp lại lân nữa” Anh nhấc ngón tay lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng di chuyển trên môi cô.
“Anh uống cùng với tôi đi..” Cô lấm bẩm nói, đôi mắt hạnh mơ màng như thể nhiễm thêm một tầng mong đợi chăm chú nhìn anh.
“Được…” Anh nhẹ nhàng thốt ra câu trả lời, trong giọng điệu mang theo sự cưng chiều đến chính anh cũng không thể nhận thấy.
Dịch Quân Phi cầm lấy ly rượu trong tay Lăng Y Mộc và uống cạn nó.
Nụ cười của cô càng lúc càng trở nên rực rỡ, chủ động cầm lấy chai rượu, rót một ly sau đó ngửa đầu uống cạn.
Lần này, Dịch Quân Phi lại giơ tay ngăn cản: “Chị, chị đã say rồi, không cần uống nữa”
“Không cần… uống nữa à?” Cô lẩm bẩm, có chút say sưa lặp lại lời anh.
“Đúng, không cần uống nữa” Anh nói.
“Nhưng mà..” Cô nghiêng đầu, luôn có cảm giác mình đã quên cái gì đó, một lúc lâu sau, mới dường như nhớ ra mà cất lời: “Thế thì… Bình Quân, cậu sẽ thả… thả cậu của tôi ra chứ?”
Cuối cùng cô cũng kết thúc được câu nói của mình một cách ngắt quãng.
“Được” Anh nói, dù sao đây cũng là chuyện mà anh đã hứa hẹn, anh đã nhìn thấy dáng vẻ say rượu của cô, vậy thì cũng nên đáp ứng yêu cầu của cô, thả những người đó đi.
Dịch Quân Phi lấy lại ly rượu từ tay Lăng Y Mộc, ngửa đầu uống cạn.
Cô say thật rồi, nếu không, sẽ không đời nào gọi anh là “Bình Quân” như thế.
Nhưng mà, anh không hề hay biết, bản thân thích được nghe cô gọi là “Bình Quân” đến nhường nào, dùng giọng nói dịu dàng đến thế, gọi anh là Bình Quân, giống như ở trong màn đêm mênh mông, sẽ luôn có người chờ đợi anh vậy.
Cô lại mỉm cười, nụ cười thật ngọt, sau đó như thể đã hoàn thành nhiệm vụ, bổ nhào vào lòng anh, vòng hai tay ôm lấy cổ anh nũng nịu nói: “Bình Quân, tôi…tôi buôn ngủ quá, chỉ muốn… chợp mắt… một chút…”
Cô thì thầm vài câu, rồi sau đó thực sự ngủ quên trong vòng tay anh như vậy.
Anh cúi đầu nhìn người mình coi như cả thế giới trong vòng tay, cảm thấy trái tim đang không ngừng đập loạn.
Khi cô tỉnh táo vẫn luôn đề phòng anh, nhưng cũng là cô khi say ngủ lại buông bỏ hết tất cả những sự đề phòng.
“Chị, quả nhiên dáng vẻ chị khi say vẫn là đáng yêu nhất” Dịch Quân Phi thì thẩm, đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt tóc trên má cô.
Hai má Lăng Y Mộc ửng hồng vì uống rượu, đôi mắt hạnh mơ màng nhằm nghiền, càng khiến người ta thấy rõ hàng mi hơi cong, chiếc mũi nhỏ và đôi môi thanh tú. Tất cả đều khiến người ta phải rung động.
cô gái này chiếm vị trí không nhỏ trong lòng Quân Phi.