Sau khi diễn tập lần thứ hai kết thúc, đạo diễn chuẩn bị bắt đầu quay chính thức thì Lăng Lạc Giao đột nhiên lên tiếng: “Đạo diễn, tôi cảm thấy vừa rồi quỳ vẫn chưa đều.”
“Không đều?” Đạo diễn ngớ người, ông ta lại thấy tạm được. Dù sao chỉ là diễn viên quần chúng, không thể nào đều nhịp như binh lính được.
“Đúng vậy, không đều, tôi cảm thấy có ảnh hưởng đến cảnh quay.
Hay là để bọn họ tập quỳ thêm mấy lần nữa, luyện đến khi nào đều một chút. Dù sao tôi cũng không ngại tập với họ, nói chung là muốn có một hiệu quả tốt mà!” Lăng Lạc Giao ra vẻ chuyên nghiệp chỉ vì cho ra được thước phim đẹp.
Mặc dù đạo diễn rất kỳ lạ với yêu cầu bất thình lình của Lăng Lạc Giao nhưng là dù sao đối phương cũng là bạn gái của thái tử làng giải trí, ít nhất trước mắt là không thể đắc tội, chỉ có thể tận lực thỏa mãn yêu cầu của đối phương.
Vì vậy đạo diễn ra lệnh một tiếng, những diễn viên quần chúng lại quỳ xuống đất thêm một lầi Lăng Y Mộc tự nhiên cũng quỳ xuống và dập đầu theo mọi người.
Nhất là vào lúc này, Lăng Lạc Giao cố ý đứng ở trước mặt cô, giống như cô đang quỳ gối cúi đầu trước Lăng Lạc Giao vậy.
Lăng Y Mộc biết Lăng Lạc Giao đang cố ý, nhưng bây giờ, hình như là đạo diễn cũng cố ý nghe theo Lăng Lạc Giao. Trừ khi cô không muốn mất công việc làm thêm này, nếu không cũng chỉ có thể tiếp tục như vậy.
Vừa nghĩ tới tiền thuốc thang của bà ngoại còn thiếu Hoa Nhiên, Lăng Y Mộc bất giác cần răng, trong lòng không ngừng nói phải kiên trì làm tiếp.
Mặc dù cô biết, Hoa Nhiên sẽ không thúc giục cô trả tiền lại, nhưng cô đã thiếu Hoa Nhiên quá nhiều, không thể nào tiếp tục thiếu như thế nữa.
Một lần lại một lần, Lăng Y Mộc cứ quỳ xuống, dập đầu rồi lại đứng dậy… Cứ tiếp tục như vậy không ngừng.
Mà những diễn viên quần chúng khác chung quanh cũng diễn đi diễn lại một cảnh quỳ xuống như vậy nên càng ngày càng bàn tán xôn xao. Thậm chí có người trực tiếp la hét đòi phải thêm tiền, không thể làm phiền phức như Đạo diễn thấy cảm xúc của những diễn viên quần chúng càng ngày càng không đúng, nên mới sai phó đạo diễn qua hỏi ý của Lăng Lạc Giao một chút.
Lăng Lạc Giao thấy vậy, vẻ suy tư rồi nói: “Thế này đi, tôi thấy người này diễn không tệ, tư thế khá chuẩn, thời gian ngắt cũng vừa đúng. Không bằng để cô ta diễn mẫu cho các diễn viên quần chúng khác một chút. Như vậy những người khác cứ đứng ở một bên nhìn, nhìn cho kỹ để biết rồi luyện tập cho tốt, cũng có thể tiết kiệm sức lực.”
Người cô ta chỉ chính là Lăng Y Mộc.
“Nhưng mà cũng không biết người diễn viên quần chúng này có đồng ý diễn mẫu cho mọi người hay không. Dù sao cứ làm như vậy cô ấy sẽ mệt hơn người khác.” Lăng Lạc Giao giống như đang nghĩ cho đối phương.
“Cái này có gì không muốn, thêm tiền thì không có vấn đề gì” Phó đạo diễn mừng rỡ, dù sao chỉ có một diễn viên quần chúng mệt cũng tốt hơn cả nhóm mệt.
Nếu diễn nhiều như vậy thì một hồi diễn viên quần chúng cũng đình công, không những khó tìm được nhiều người như vậy ngay lập tức mà còn dễ gây náo loạn.
Chỉ cần một người quỳ xuống dập đầu, dĩ nhiên là sẽ đơn giản hơn rất nhiều.
Vì vậy phó đạo diễn để cho Lăng Y Mộc bước ra khỏi hàng, nói thẳng là cô làm mẫu thì có thể thêm sáu trăm nghìn. Nếu như không muốn, thì coi như cô trái với hợp đồng, hôm nay sẽ không nhận được một đồng nào.
Lăng Y Mộc nhìn Lăng Lạc Giao đang đứng cách đó vài bước, chỉ cảm thấy nụ cười trên mặt cô ta rất nhức mắt.
Cô biết Lăng Lạc Giao đang cố ý, cái gì mà làm mẫu, chỉ là muốn khiến cô càng thêm khó chịu mà thôi, nhưng bây giờ… với cô mà nói, một ngày có thể lấy được gần một triệu thì cũng rất nhiều rồi.