Hôm nay anh ta đến đoàn làm phim cũng chỉ là ý muốn nhất thời, đến tham ban Lăng Lạc Giao một chút. Không ngờ khi anh ta đến gần thì đúng lúc thiết bị sưởi đó đập vào tay trái của cô, mà khi cô ngẩng đầu nhìn Lăng Lạc Giao anh ta mới nhận ra cô!
“Không có gì, chỉ là bởi vì tôi làm mẫu động tác quỳ xuống dập đầu này, cho nên tôi mới quỳ xuống rồi dập đầu” Lăng Y Mộc hời hợt nói Cố Vĩ Ngạn híp mắt một cái, tâm mắt rơi trên trán cô, trước đó trán cô có nhiều mồ hôi nên không thế nào thấy rõ. Nhưng lúc này, cô lấy khăn giấy lau mồ hôi trên trán anh ta mới thấy rõ giữa trán cô có một cục u đỏ hồng.
Rõ ràng là vì liên tục dập đầu nên mới bị như thế.
“Cô thật đúng Bảo cô dập đầu thì cô sẽ dập đầu?” Anh ta đột nhiên có chút tức giận.
“Nếu không thì sao? Sẽ từ chối à? Nếu vậy thì hôm nay không nhận được một đồng tiền công nào” Cô nói Anh ta nghẹn lại. Anh ta đương nhiên biết trong một đoàn phim thì diễn viên quần chúng là loại diễn viên yếu thế nhất. Cho dù diễn bộ phim nào thì diễn viên quần chúng cũng không có chỗ để kỳ kèo mặc cả.
“Một ngày cô làm diễn viên quần chúng nhận được bao nhiêu tiền?” Giọng nói anh ta buồn rầu “Một ngày hai trăm bốn mươi nghìn, bởi vì hôm nay có cảnh quỳ xuống nên tăng thêm trăm năm mươi nghìn, sau đó một mình tôi diễn quỳ xuống rồi dập đầu cho nên có thể có thêm sáu trăm nghìn” Cô nói.
Anh ta nhìn cô chằm chẳm, tâm trạng khó chịu. Nói cách khác, chỉ cần gần một triệu đồng thì có thể khiến cô quỳ xuống dập đầu không ngừng như thế này?
Người phụ nữ này, chẳng lẽ không biết tự bảo vệ mình sao?
“Cô và Lăng Lạc Giao từng có quan hệ gì sao?” Anh ta hỏi, vừa rồi anh ta cũng có thể nhìn ra được là Lăng Lạc Giao đang cố ý gây khó dễ cho cô.
Mà trong đoàn phim lại không có ai dám nói gì. Đương nhiên là những diễn viên quần chúng vốn không được người khác coi trọng, trong đoàn phim đều là những người bình thường, sẽ không vì một nữ diễn viên quần chúng mà lại đắc tội với Lăng Lạc Giao.
Bởi vì… Người đứng sau lưng Lăng Lạc Giao là anh ta!
Nghĩ đến đây, Cố Vĩ Ngạn chỉ cảm thấy ngực mình giống như có thứ gì đó chặn lại, khiến cho anh ta cảm thấy ngột ngạt.
“Cô ta là em gái cùng cha khác mẹ của tôi, về việc có quan hệ gì hay không thì cứ coi là có đi. Cô ta luôn cảm thấy chuyện tôi ở tù phá hủy tương lai của cô ta” Lăng Y Mộc nói.
Nếu như cô không nói những điều này thì với năng lực của Cố Vĩ Ngạn thì cũng có thể ung dung điều tra ra được. Vì vậy không cần phải giấu diếm gì cả.
Trong mắt anh ta lóe lên một tia kinh ngạc, mặc dù nhìn chung anh †a cũng biết được chuyện của Lăng Lạc Giao, anh ta biết cô ta có một chị gái cùng cha khác mẹ, nhưng lại không ở chung.
Anh ta vốn cũng không quan tâm đến chuyện người chị này tên là gì. Dù sao anh ta cũng chưa từng để ý nhiều đến Lăng Lạc Giao, chỉ vì đôi môi của Lăng Lạc Giao giống với môi của cô gái trước đây, cho nên mới giữ Lăng Lạc Giao ở lại bên cạnh.
Nhưng mà anh ta không ngờ, người phụ nữ trước mặt lại là chị em gái của Lăng Lạc Giao.
Ngay lúc này, cánh cửa phòng chờ bị đẩy ra, người mà bọn họ vừa mới nhắc đến, Lăng Lạc Giao tái nhợt đi vào.
Lăng Lạc Giao nhìn lớp vải thưa quấn trên tay Lăng Y Mộc một chút, sau đó nhìn sang Cố Vĩ Ngạn đang cau mày khó chịu nhìn chắm chẳm cô ta, nhanh chóng tựa vào người Cố Vĩ Ngạn, giả vờ áy náy.
“Vĩ Ngạn, cám ơn anh đã dẫn chị em đến đây, còn gọi bác sĩ đến kiểm tra cho chị em. Vừa rồi em cũng mới gặp bác sĩ, bác sĩ nói vết thương của chị ấy không có gì đáng lo nền em mới yên lòng.”
Vừa nói, Lăng Lạc Giao lại nói với Lăng Y Mộc: “Chị, chuyện vừa rồi thật xin lỗi, là em không ôm cầm thiết bị đó thật kỹ cho nên mới rơi vào tay của chị”