“Hơn nữa trong khoảng thời gian này tôi cũng cho cô không ít thứ nhỉ! Còn chưa kể có vài người ở dưới muốn đi lấy lòng cô cho nên cũng tặng cô không ít thứ! Mấy cái đồ trên người cô nếu chọn bừa một cái thì ước chừng chị cô làm việc cả mấy năm trời cũng không kiếm nổi, còn cô thì sao? Cô không muốn trợ cấp cho chị cô một chút sao?”
“Em..” Lăng Lạc Giao tròn mắt nhìn anh nhưng lại không thể nhả ra được một câu nào, cả cơ thể cô ta run lên.
Cô ta còn tưởng rằng mình thu quà “hiếu kính” từ người ta là chuyện rất bí mật, những người đó đều là vì muốn cô ta giúp họ nói vài lời hữu ích trước mặt Cố Vĩ Ngạn, hay dàn xếp một số việc.
Còn cô ta thì cũng đã giúp những người đã “hiếu kính” cô ta rồi, cũng đã làm xong một vài chuyện như cố ý nói vài lời hữu ích cho mấy người kia trước mặt anh ấy. Cho nên những chuyện người đó nhờ đều đã được làm xong.
Cuối cùng bây giờ những chuyện mà cô ta cứ ngỡ rằng mình làm rất bí mật lại bị anh bóc toạc ra một cách đơn giản thế này.
“Cô biết vì sao trước đây tôi không nói ra không? Bởi vì những chuyện như thế vốn không có ảnh hướng quá lớn đến tôi, cô cứ luôn cố gắng diễn kịch trước mặt tôi như vậy thì chí ít tôi cũng phải trả cho cô chút phí cát xê chứ, đúng không nào?” Anh ta lạnh lùng nói.
Khuôn mặt của cô ta ngạc nhiên chuyển từ trằng sang đỏ. Lúc này cô ta cảm thấy giống như là có người đang quăng từng cái tát tàn nhãn lên mặt cô, vô cùng đau đớn.
“Chỉ có điều tôi không ưa gì những người thích diễn kịch quá mức, quá coi bản thân mình là quan trọng.” Sắc mặt Cố Vĩ Ngạn lạnh lùng, giật cái đồng hồ trị giá sáu tỷ từ trên tay Lăng Lạc Giao xuống, vuốt vuốt: “Tôi có thể nâng cô lên, nhưng không có nghĩa là sẽ để cô tùy tiện làm bậy. Nếu không thì tôi có thể nâng cô lên rất cao, cũng có thể đạp cô xuống thấp đến mức vô cùng thảm thương”
Sau đó, cái đồng hồ kia cũng rơi xuống mặt đất theo giọng nói đang hạ dần của anh ta, ngay lập tức, trên cái đồng hồ xuất hiện những vết nứt.
Lăng Lạc Giao hít sâu một hơi, cả người cứng đờ. Rõ ràng là cô ta đang giật mình.
“À này, bữa tiệc tối nay cô không phải đi đâu nhé!” Cố Vĩ Ngạn nói xong rồi đi thẳng ra khỏi phòng nghỉ, ngay cả cơ hội để cho Lăng Lạc Giao giải thích cho bản thân vài câu cũng không có!
Lăng Lạc Giao hoảng loạn nhìn xuống cái đồng hồ đang nằm dưới đất, đây là cái đồng hồ trị giá sáu tỷ lận đấy, đây là lần đầu tiên trong đời mà cô ta được đeo cái đồng hồ đắt tiền như vậy đấy!
Thế nhưng anh ta lại thẳng tay vứt bỏ như vậy! Hẳn là anh ta đang nói cho cô biết rằng bất cứ lúc nào anh ta cũng có thể đối xử với cô như thế ư?
Cho dù người ngoài tung hô cô ta lên tận mây xanh, thế nhưng đối với anh thì cũng chỉ là trong lúc thuận tay phủi một hạt bụi thôi phải không?
Hai bàn tay của Lăng Lạc Giao cuộn thành nắm đấm, cô ta đem tất cả những chuyện này đổ lỗi hết cho Lăng Y Mộc.
Bữa tiệc tối nay có toàn là những người nổi tiếng của Thanh Thủy tham gia, cô mong chờ bữa tiệc này đã lâu rồi. Cô ta còn cố ý mua một chiếc váy dạ hội ở Pháp và vận chuyển băng đường hàng không về đến đây cũng chỉ vì muốn tối nay làm cho người người kinh ngạc vì sự xinh đẹp của mình, để làm cho bản thân mình có thể tăng độ nổi tiếng, sẵn tiện kết thêm bạn với những người nổi tiếng khác trong giới nghệ sĩ để tích lũy mạng lưới quan hệ.
Thế nhưng cũng vì Lăng Y Mộc mà tối nay cô không được tham gia bữa tiệc này!
Cái khoản nợ này sớm muộn gì cô ta cũng sẽ bắt Lăng Y Mộc trả lại cho cô ta!
Bữa tiệc của những nhân vật nối tiếng cao cấp nên đương nhiên sẽ hấp dẫn giới truyền thông. Có điều những bữa tiệc như thế này đương nhiên không phải phóng viên nào cũng được vào.
Bởi vậy có rất nhiều phóng viên bị ngăn cản trước cửa nhà hàng mong ngóng xem có thể chụp được tấm ảnh nào đó có giá trị.