“Tôi là muốn..”
“Lẽ nào chị hy vọng tôi đích thân đưa đón chị?” Dịch Quân Phi đột nhiên đứng dậy, từng bước từng bước đi đến phía trước Lăng Y Mộc, cúi xuống nở nụ cười, và ghé sát gương mặt vào cô: “Nếu như chị hy vọng như vậy, vậy thì cũng được.
Gương mặt Lăng Y Mộc đỏ lên, cô thoáng nhìn thấy người trên màn hình chiếu đang là bộ dạng tò mò có phần hiếu kỳ.
Lăng Y Mộc chỉ cảm thấy lúc này mình giống như con gấu trúc, bị mọi người xung quanh quan sát vậy.
“Ừ”? Chị thật sự muốn tôi đưa đón sao?” Giọng của anh lần nữa vang lên bên tại của cô. Mặt của cô càng đỏ hơn, vội vàng nói: “Không cần.
Nói xong, cô vội vàng trở về phòng và đóng cánh cửa thông nhau lại.
Dịch Quân Phi cười nhạt, lúc xoay người lại thì trên gương mặt đã trở lại biểu cảm bình thường, bước đến ngồi xuống ghế và kết nối lại âm thanh.
“Tiếp tục họp đi. Dịch Quân Phi lạnh nhạt nói, anh không để ý đến những lời đàm tiểu và muốn thám thính của mọi người.
“Jin, trong lúc họp lần trước, người đã gọi điện ngang cho anh sao là người đó ư?” Có người nhịn không được mà hỏi.
Dịch Quân Phi hơi nhướng mày: “Sao, anh muốn biết?” Lập tức, người đó rùng mình và cười nói: “Vậy… Tiếp tục họp thôi.”
Tuy chỉ là họp, nhưng trong lòng tất cả mọi người, đều xuất hiện một giọng nói… Vị Boss đại nhân của bọn họ, có vẻ như đang sống cùng một người phụ nữ
Lăng Lạc Giao không ngờ rằng, cô ta đi đến phòng trọ tìm Lăng Y Mộc nhưng ở đó hoàn toàn trống trơn, trong phòng trọ vốn không có người. Bên trong có đèn, cô ta gõ cửa lại càng không có ai trả lời.
Cô ta vốn nghĩ là Lăng Y Mộc có chuyện nên ra ngoài, vẫn chưa về đến. Kết quả là đã đợi đến hơn một giờ sáng, đợi đến cả người lạnh và sắp bệnh rồi, nhưng Lăng Y Mộc vẫn chưa quay về.
Hại đến cô ta chỉ có thể tức tối mà rời khỏi, sáng hôm sau, cô ta đã tìm được Lăng Y Mộc ở nơi cô làm việc là Sở Bảo vệ Môi trường.
“Tôi có chuyện tìm cô!” Lăng Lạc Giao đeo kính mát, khẩu trang và mũ lưỡi trai, như thể cô ta sợ rằng minh tinh như cô ta sẽ bị nhận ra.
Nhưng cô ta lại quên rằng, cô ta và Cổ Vĩ Ngạn chưa từng cùng nhau xuất hiện trước công chúng. Hơn nữa, mặc dù hiện tại cô ta là người tuyến hai của nhà sản xuất, ở phim trường mọi người đều phải nể mặt cô ta vài phần, phải nịnh nọt cô ta.
Nhưng ở bên ngoài, ít ai thực sự nhận ra cô ta, với công chúng bình thường thì cô ta chỉ là một diễn viên tuyến ba mà thôi.
“Tôi với cô có chuyện gì để nói sao?” Lăng Y Mộc lạnh lùng liếc nhìn cô ta, sau đó lấy dụng cụ vệ sinh, đặt ở trên xe đạp của Sở Bảo vệ Môi trường. Sau đó nói với Lăng Lạc Giao: “Cô nhường đường, tôi còn phải làm việc.
Lăng Lạc Giao chán ghét liếc nhìn chiếc xe đạp dơ bẩn này, và vô thức lùi về phía sau một bước.
Lăng Y Mộc thẳng thừng đạp xe đi về phía ngời cửa Sở Bảo vệ Môi trường, Lăng Lạc Giao tức giận đến giậm chân, chỉ có thể vội vã ra khỏi Sở Bảo vệ Môi trường. Sau đó gọi chiếc xe theo phía sau Lăng Y Mộc, đến con đường mà cô quét dọn.
“Chị ơi, tại sao chị lại phải như thế này, hôm nay em đến tìm chị, chỉ là có chút việc muốn hỏi chị mà thôi. Chúng ta tốt xấu gì thì cũng là chị em, chị như vậy thì không tốt lắm! Lăng Lạc Giao lúc này, cuối cùng cũng mới bắt đầu thay đổi thái độ vênh váo hung hăng, và mềm mỏng hơn.
Chỉ là Lăng Y Mộc vẫn không để ý đến Lăng Lạc Giao mà bắt đầu tự mình quét rác trên đường.