Cái gọi là tình yêu, hóa ra theo thời gian, ngay cả chút hoài niệm nhỏ nhoi ấy cũng không còn. Trên khuôn mặt thanh tú tao nhã, đã bị nước mắt thấm đẫm đến thảm thương, nhưng đôi mắt quả hạnh lại lạnh lùng nhìn đối phương.
Lăng Quốc Chiến bị hoảng sợ trước ánh nhìn của con gái, nhưng vẫn còn giương mặt mà nói: “Mày… Ai cho mày nhìn bố của mày như thế, cuốn album này tao muốn đốt thì đốt, đã sao nào!”
Lăng Y Mộc bỗng nhiên bật cười, chỉ là ánh mắt của cô lại càng thêm lạnh lùng: “Nếu như bây giờ mà mẹ còn sống, mẹ nhất định sẽ nghĩ, tại sao mẹ lại gả cho một tên khốn như ông!”
“Đây là những lời mà mày nên nói sao?” Lăng Quốc Chiến tức giận đến giơ thẳng tay tát vào mặt Lăng Y Mộc một bạt tay.
Lăng Y Mộc bị tát đến lảo đảo mà lùi về sau vài bước, thật nguy hiểm và từ từ ổn định lại cơ thể, trong khi cuốn album ảnh vụn nát đã được cô ôm chặt trong lòng.
“Ông không đáng làm chồng của bà ấy! Nếu ông còn chút tình cảm với bà ấy, thì sẽ không đốt album ảnh này!” Lăng Y Mộc nói một cách mỉa mai.
Cô loạng choạng xoay người, ôm lấy album ảnh, từng bước từng bước đi ra khỏi nhà họ Lăng.
Và ba người ở trong nhà trố mắt nhìn nhau.
“Tại sao ông lại đốt như vậy, ngộ nhỡ nếu lúc đó lửa không được dập tắt rồi bùng cháy thật rồi cháy lên người nó thì sao? Chẳng phải là lấy mạng người rồi sao?” Phương Nguyệt Thanh nghĩ lại còn sợ hãi nói.
“Sao mà có thể dễ dàng cháy được chứ.” Lăng Quốc Chiến vẫn còn tức giận, cảm thấy sự uy nghiêm của người làm bố này đã bị con gái xâm phạm: “Nếu thật sự cháy, thì cũng là do nó tự làm tự chịu.”
“Nhưng không phải bây giờ nó ở cùng với Dịch Quân Phi sao? Ông nghĩ nó có đi kiện với Dịch Quân Phi, sau đó sẽ trả thù chúng ta hay gì đó không?” Phương Nguyệt Thanh bất an nói.
“Nó dám!” Lăng Quốc Chiến nhìn chằm chằm: “Dù sao đi chăng nữa, tôi cũng là bố của nó, trả thù? Nếu nó dám trả thù, tôi sẽ khiến cả đời nó cũng không tìm được mộ của mẹ nó!”
Lăng Lạc Giao ở một bên cúi đầu, đôi mắt hơi sáng lên, cô ta đang hối hận sao, ngọn lửa khi nãy tại sao không đốt cháy Lăng Y Mộc!
Nếu như trực tiếp làm cho Lăng Y Mộc bị bỏng đến hủy dung, vậy đối với cô ta mà nói cũng đỡ lo hơn. Chí ít, Cổ Vĩ Ngạn sẽ không nhìn đến người phụ nữ bị hủy dung nhan.
Thật là đáng tiếc.
Lăng Y Mộc không biết bản thân xuống lầu như thế nào, cô chỉ cảm thấy mỗi bước đi của bản thân dường như là đang vắt kiệt sức lực của cả cơ thể.
Hai tay ôm lấy album ảnh, vì xúc động mà không ngừng run lên.
Giây phút này, cô thậm chí không có dũng khí để lật cuốn album ra xem ảnh bên trong rốt cuộc đã bị đốt cháy đi bao nhiêu.
Đây đều là những kỉ niệm của cô, là kỉ niệm của cô và mẹ mình!
Trong lúc cô đang lảo đảo đi đến cửa của một khu nhà, một bóng người bước nhanh đến chỗ cô.
Giọng nói có phần lo lắng, với vẻ lo lắng không che giấu được vang lên trên đầu cô: “Chị có chuyện gì vậy?”
Cô cảm thấy bản thân như bị bao phủ bởi một bóng đen, sau đó có một đôi tay chống đỡ cơ thể run rẩy của cô. Là ai? Là ai đã đỡ cô?
Lăng Y Mộc từ từ ngẩng đầu lên, điều đầu tiên in vào mặt có chính là đôi mắt vô cùng đẹp đẽ, tựa như đóa hoa đào xinh đẹp kia, đẹp đến khiến người khác kinh ngạc. Con người đen nhánh đó như đá vỏ chai vậy, đen đến trong suốt như vậy, nhưng có vẻ sâu lắng khiến người khác không có cách nào nhìn thấu được.
“Chị sao rồi?” Đôi lông mày dài của anh nhíu lại, nhìn những giọt nước mắt trên mặt cô, trái tim anh như bị thứ gì đó nắm lấy.