Nước mắt của cô, khiến cô cảm thấy khó chịu, và cũng khiến anh cảm thấy bất lực. Cho dù anh có thể hô mưa gọi gió ở Thanh Thủy, nhưng đối với cuốn album ảnh của cô và mẹ cô, dù anh có dùng nhiều tiền hơn nữa cũng không có cách nào phục hồi nó trở lại như ban đầu.
Ngay lúc này, điều mà anh có thể làm chỉ là lau nước mắt cho cô mà thôi…
“Có bỏng đôi chút nhưng may mắn là không nghiêm trọng, chỉ là hai tay không được chạm nước, mỗi ngày đều phải thay thuốc” Bác sĩ nói.
“Liệu có để lại di chứng gì không?” Dịch Quân Phi hỏi.
“Đều chỉ là vết thương ngoài da, không có tổn hại đến dậy thần kinh và bắp thịt, nhưng e rằng sẽ để lại chút sẹo. Bác sĩ nói.
Chân mày của Dịch Quân Phi chau lại.
Đợi sau khi tay được băng bó xong, Lăng Y Mộc vẫn nhất quyết ôm cuốn album ảnh đã cháy đen một nửa trên tay một lần nữa, như thể cô đang ôm bảo bối của cô vậy.
Dịch Quân Phi mím chặt đôi môi mỏng, lần nữa bế Lăng Y Mộc sải bước ra khỏi phòng cấp cứu và quay trở lại chiếc xe.
“Không cần lo lắng sẽ để lại sẹo, đợi sau khi vết thương trên tay chị lành một chút, em sẽ lại tìm chuyên gia giúp chị xóa sẹo.” Anh nói.
Cô từ từ ngước đầu lên, ánh mắt nhìn vào anh, trên lông mi vẫn còn đọng lại giọt nước mắt, nhưng đôi mắt của cô dường như đang dần lấy lại sự trong sáng, một lúc sau, cô mới nói: “Xin lỗi, khi nãy tôi đã thất lễ.”
Tối nay, khi cô đang đau khổ, cô xem anh là “Bình Quân” của trước đây mà khóc nức nở với anh… Là bởi vì quá đau khổ sao? Nên mới suy nghĩ lung tung như vậy? “Không có gì là phải xin lỗi cả, ở trước mặt em, chị có thể thất lễ mà không cần kiêng nể gì cả.” Anh nói.
Sống mũi của cô bỗng thấy cay cay, những giọt nước mắt đang kìm lại đó, sụt sịt một tiếng lại trào ra.
“Nếu chị thực sự muốn khóc thì hãy cứ khóc đi, chị.”
Đầu ngón tay của anh vuốt qua mắt của cô. Cái tiếng “chị” này giống như một chiếc chìa khoá, mở ra hết mọi nỗi đau đớn và đau lòng mà cô đã đè nén, ngăn chặn trước đó.
Không thể nào kiềm chế được cảm xúc của lúc này nữa, Lăng Y Mộc “oà” lên một tiếng và cuối cùng cũng khóc ra thành tiếng.
Đã bao lâu rồi cô không gào khóc như vậy, đã bao lâu rồi? Cô biết rằng cho dù cô có khóc to đến thế nào đi nữa, nước mắt có chảy xuống nhiều đến thế nào đi nữa, thì đều là vô ích. Người cô có thể trông cậy vào chỉ có bản thân mình, còn nước mắt chẳng qua là thứ không có giá trị.
Nhưng lúc này, nghe thấy anh kêu cô là “chị” lại khiến cho cô nhớ đến mẹ, nhớ đến đứa em trai đã thành hình trong bụng của mẹ nhưng chưa từng gọi cô một tiếng “chị”.
Nếu lúc đó mẹ và em trai không có ra đi, vậy thì cô của lúc này có phải sẽ không cô đơn như thế, có phải cũng sẽ có những người nhà thực sự hay không?
Tiếng khóc lớn này của Lăng Y Mộc lại khiến cho Dịch Quân Phi giật mình, nếu như nói vừa rồi cô cắn môi và lặng lẽ rơi nước mắt khiến cho anh đau lòng thì vào giây phút này, anh lại lúng ta lúng túng đến tột cùng, thậm chí không biết mình nên làm những gì.
Nhìn những giọt nước mắt không ngừng tuôn ra của cô, cả người đều trở nên cứng đờ, như thể máu và mỗi dây thần kinh trên cả người đều đông cứng lại.
Anh trước đây chưa bao giờ có loại cảm giác lúng túng như vậy, ngay cả khi trước đây, mẹ đã bỏ lại anh và bố rồi ra đi. Và cả khi bố bị chết cóng trong tuyết, tất cả những gì anh cảm thấy chỉ là lạnh lẽo và đáng thương mà thôi.