Trên đường đi, trong mắt của những người làm đều hiện lên sự kinh ngạc không thể che giấu được khi nhìn thấy cảnh tượng này, tuy biết rằng cô Lăng này có thể sống trong nhà họ Dịch chắc chắn không phải là người tầm thường, nhưng mà họ đã bao giờ nhìn thấy cậu Dịch lại đối xử dè dặt dịu dàng như vậy với một người phụ nữ đâu?
Quả thật giống như đang ôm lấy vật báu bị pha loãng nào đó vậy, thậm chí anh cũng không cho phép mọi người trên dọc đường phát ra bất kỳ tiếng động nhỏ nào cả, để tránh đánh thức cô.
Khi bác Quan quản gia nhìn thấy cậu chủ được mình chăm sóc từ nhỏ lúc này lại đối xử dịu dàng với một người phụ nữ thì trong mắt hiện lên một tia phức tạp.
Lúc trước, khi ông chủ đưa mẹ của cậu chủ về biệt thự họ Dịch, không phải cũng dịu dàng cẩn thận bảo vệ như thế sao, nhưng kết cục như thế nào? Đến mạng cũng không còn.
Đôi khi một người đặt quá nhiều tình cảm lên trên một người khác thì sẽ là một bi kịch.
Còn cậu chủ sau này sẽ giống như ông chủ, đặt hết tất cả tình cảm lên trên người của cô Lăng này không? Suy cho cùng thì trước đây, cậu chủ chưa bao giờ đối xử như vậy với người phụ nữ nào cả, cũng chưa từng như vậy với cô chủ nhà họ Hách.
Bác Quan lúc này, vừa hy vọng cậu chủ của mình có chỗ dựa tình cảm, nhưng lại sợ cậu chủ quá yêu người phụ nữa này, sau này sẽ lại là một bi kịch.
Dịch Quân Phi bế lấy Lăng Y Mộc trở về phòng ngủ của cô. Anh đẩy cửa ra và cẩn thận đặt cô xuống giường, giúp cô cởi giày và áo khoác.
Trên mặt cô có những vệt nước mắt đã khô, ngay cả khi ngủ thì hai hàng chân mày thanh tú của cô vẫn nhíu lại với nhau, như thể vẫn còn đang đắm chìm trong nỗi buồn đó.
Và trong vòng tay của cô, mặc dù đã ngủ say nhưng vẫn ôm chặt lấy cuốn album ảnh đó, anh phải mất một hồi lâu mới có thể cẩn thận lấy cuốn album ảnh đó ra khỏi vòng tay của cô, mười ngón tay quấn lấy băng gạc đó làm anh cay mắt.
“Chỉ là một cuốn album ảnh mà thôi, tại sao phải ngốc nghếch như vậy chứ?” Anh thì thào nói.
Cho dù cuốn album ảnh này là album ảnh của mẹ cô, nhưng cũng không cần thiết vì một cuốn album ảnh mà liều mình như vậy, nếu ngọn lửa cháy lên người cô thì thương tích mà cô phải chịu sẽ lớn hơn rất nhiều so với bây giờ.
Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay của cô và hôn vào những đầu ngón tay đang quấn chặt băng gạc: “Khi bị bỏng chắc chắn rất đau nhỉ, thực sự rất muốn thay chị gánh vác nỗi đau này…
Anh thấp giọng thì thào, đây là lần đầu tiên anh muốn gánh vác nỗi đau này vì một ai đó, thà nỗi đau này ở trên người của anh.
Dịch Quân Phi đắp chăn cho Lăng Y Mộc, và nhìn khuôn mặt đang ngủ say của cô như có một cảm giác sĩ
Lăng Y Mộc chỉ cảm thấy mình đã có một giấc mơ rất dài rất dài, mơ thấy khi còn nhỏ được ở bên cạnh mẹ, mơ thấy những ký ức gần như mơ hồ đi trong trí nhớ của cô.
Tuy nhiên, dần dà, giấc mộng tươi đẹp dường như đã trở thành một cơn ác mộng. Mẹ bị sảy thai, đứa em trai đã thành hình nhưng lại lạnh cóng không biết ngọ nguậy.
Đừng… đừng!
Cô muốn mẹ, cô muốn em trai!
Cô gắng hết sức la hét, nhưng phát hiện ra rằng hình như mình làm thế nào cũng không thể la hét thành tiếng. Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng chuông vang lên, dường như muốn kéo cô ra khỏi cơn ác mộng đó…
Lăng Y Mộc từ từ mở mắt ra, chỉ nghe thấy một giọng nói tao nhã vang lên ở bên tại cô: “Dậy rồi à?”
Một khuôn mặt điển trai lọt vào trong ánh mắt vẫn có phần đờ đẫn của cô, trong đôi mắt long lanh đó dường như ẩn chứa một loại dịu dàng khó tả.
“Ừm… Cô ngẩn ngơ đáp lại một câu, vẫn còn có chút chưa hoàn hồn.