Khi một người thực sự cần tiền mới nhận ra rằng thì ra tiên quan trọng đến vậy.
Trở về biệt thự họ Dịch, vừa bước vào nhà, Lăng Y Mộc liền nhìn thấy Dịch Quân Phi ngồi trên ghế sô pha, dáng vẻ đó rõ ràng là đang đợi cô “Lại đây” Anh vươn một tay ra hướng về phía cô, nói. Cô khẽ cần môi, do dự một lúc rồi bước đến bên cạnh anh.
Anh dùng hai tay nhẹ nhàng cầm lấy hai tay cô, nhẹ nhàng vuốt ve những ngón tay được quấn trong băng gạc của cô: “Đã đi đâu vậy?”
“Đến Sở Bảo vệ Môi trường.” Cô nói.
“Tài xế nói chị kiên quyết không muốn anh ta đưa chị đến đó mà tự mình đi xe buýt?” Anh lại hỏi.
Tôi không quen có người đưa đón. Cô trả lời.
May mà là bây giờ chị đã trở về. Lúc trở về, anh ta không dám nhìn thắng, nói là không nhìn thấy rốt cuộc là chị đã đi chuyến xe buýt nào. Nếu chị còn về trễ thêm một giây phút nào nữa, tôi thật sự sẽ phải đi khắp thành phố tìm chị rồi.” Dịch Quân Phi nói nhẹ nhàng, giống như chỉ là trò chuyện thông thường.
Lăng Y Mộc sửng sốt: “Cả thành phố… tìm tôi?” Điều này cũng quá khoa trương rồi.
“Không phải kêu chị dưỡng thương thật tốt sao? Chị đến Sở Bảo vệ Môi trường làm gì?” Anh nói, sau đó sai người giúp việc mang thuốc và băng gạc mà cô phải thay mỗi ngày đến.
“Đi giải quyết thủ tục thôi việc.” Cô thành thật trả lời. Dù sao nếu cô không nói, đoán chừng anh cũng có thể tra ra được.
“Là muốn đổi công việc? Hay là tôi xem thử ở chỗ tôi có công việc gì phù hợp với chị không.” Anh nói.
“Không cần đầu, tôi sẽ tự mình đi tìm.” Cô từ chối.
Ánh mắt anh hơi chìm xuống, ngón tay đang nắm lấy tay cô hơi siết chặt: “Chị à, đây là không thích tôi tìm việc giúp chị sao?” Cơ thể cô bất giác cứng đờ, như thể toàn thân tràn ngập một loại áp lực vô hình.
“Tôi muốn tự mình tìm việc.” Cô hít một hơi thật sâu, nheo mắt đối diện lại đôi mắt đen của anh.
Nếu anh tìm công việc cho cô, chắc chắn sẽ dễ dàng hơn nhiều. Hơn nữa, công việc mà anh tìm cho cô, chắc chắn sẽ nhẹ nhàng lại nhiều tiền.
Nhưng một công việc như vậy… có thể duy trì được bao lâu? Đợi đến sau này, khi anh chán ngấy chơi đùa mà đá cô đi, thì mọi thứ bây giờ cũng chỉ là bọt nước mà thôi.
Hoặc là, ngoài nỗi băn khoăn này thì lời từ chối của cô còn là để bảo vệ một chút lòng tự trọng ít ỏi còn sót lại của mình.
Đúng vậy, đến bây giờ, trước những khó khăn trong cuộc sống và hiện thực tàn nhẫn, lòng tự trọng của cô tiếp tục bị mài mòn sắp không còn.
Một người như cô đã từng rất khó tưởng tượng dâng vẻ quỳ gối trước ai đó là như thế nào. Nhưng khi ở trong tù, cô đã không chỉ một lần quỳ gối trước người khác, ăn thức ăn bị hất đổ trên mặt đất, đầu còn bị người ta dùng chân giẫm lên…
Khi sống cũng trở thành một điều khó khăn thì làm sao còn nhắc đến lòng tự trọng?
Và bây giờ, một người đã từng kiêu hãnh như cô, lòng tự trọng cũng đã tan tành.
Cô vẫn muốn giữ lại chút ít còn sót lại.
Ánh mắt của hai người đối diện nhau, đến cả người giúp việc mang thuốc và băng gạc đến cũng có thể cảm giác được xung quanh tràn ngập không khí khiến người ngột ngạt.
Vì vậy người giúp việc khẽ run tay, đặt đồ lên bàn cà phê, sau đó nhanh chóng lui sang một bên vì rất sợ cậu chủ nổi giận. Phải biết rằng, không ai ở Thanh Thủy có thể gánh nổi cơn tức giận của cậu chủ Dịch! . Đam Mỹ H Văn
Lăng Y Mộc mở to mắt, nhìn Dịch Quân Phi, cô có thể cảm nhận được anh đang tức giận, thậm chí trong đôi mắt vô cùng xinh đẹp kia của anh cũng ẩn chứa một sự tức giận rõ rệt.
Một loại sợ hãi bất chợt bao phủ khắp cơ thể cô, suy cho cùng, cô vốn dĩ cũng có phần sợ anh.