Hình như anh hơi nghiền ngẫm, ánh mắt nhìn cô ngày càng sâu xa. Bảo anh nói với cô thế nào? Nghe tiếng cô khóc nức nở qua điện thoại, anh gấp đến độ mất đi sự bình tĩnh thường ngày, cầm chìa khóa lên xe lái một mạch, thậm chí không kịp báo với tài xế câu nào.
“Chị thật sự muốn biết lý do à?” Ánh mắt anh nhìn cô chằm chằm mà sâu sắc.
Trái tim cô như lỡ một nhịp, đôi mắt anh làm cô có cảm giác không biết ứng phó thế nào. Trực giác trời cho của người phụ nữ khiến cô cảm nhận được đáp án thật sự liên quan đến mình.
Trong lúc cô không biết nên trả lời thế nào thì đèn đỏ biến thành đèn xanh, cô vội vã nói: “Đèn xanh kìa.”
Anh nhìn cô, sau đó không nhắc đến chủ đề này nữa. Xe chạy về nhà họ Dịch, Lăng Y Mộc xuống xe với Dịch Quân Phi. “Đến bao giờ mới có tin tức của Hoa Nhiên?” Lăng Y Mộc không nhịn được mà hỏi, dù cô biết Dịch Quân Phi đã gọi điện nhờ bạn bè điều tra tung tích của Hoa Nhiên, nhưng cùng lắm bây giờ chỉ mới qua nửa tiếng đồng hồ, cô không có cách nào đè nén nỗi lo trong lòng.
Sợ hãi ấy mà.
Sợ Hoa Nhiên gặp chuyện gì đó!
Thậm chí trong đầu cô còn tưởng tượng đến những vụ án bắt cóc mình từng chứng kiến hồi học pháp luật, đặc biệt là những vụ bắt cóc cô gái trẻ, nếu vậy thì tám mươi chín mươi phần trăm kết quả cuối cùng sẽ không tốt.
Không đầu, chắc chắc Hoa Nhiên sẽ không gặp chuyện gì đâu, hẳn là vậy!
Lăng Y Mộc không ngừng nói với bản thân như thế, giờ phút này đôi mắt hạnh của cô nhìn Dịch Quân Phi, miệng thì liên tục lắp bắp, khiến Dịch Quân Phi cảm thấy giống như anh bị con vật nhỏ đáng thương nhìn chằm chằm không ngớt.
Nhất là sự chờ đợi và cầu xin rõ ràng trong đôi mắt ấy, anh vừa nhìn đã hiểu ngay.
Nhìn cô như vậy, thậm chí anh còn xúc động muốn ôm vào lòng, mạnh tay xóa đi lời cầu xin và sự chờ đợi trong ánh mắt cô, bởi vì bấy nhiêu cảm xúc ấy chỉ dành cho Tần Hoa Nhiên mà thôi.
Anh muốn trong mắt cô chỉ tồn tại một mình anh. “Nếu chị muốn biết, vậy thì chị đợi cùng với tôi đi. Nếu người của tôi tìm được tung tích của Tần Hoa Nhiên, đương nhiên bọn họ sẽ thông báo với tôi đầu tiên. Dịch Quân Phi nói.
Đối với Lăng Y Mộc mà nói, đương nhiên không thành vấn đề, chỉ là… đợi? Cùng nhau đợi ở đâu? Lăng Y Mộc chớp mắt vài cái, năm phút sau, cuối cùng cô cũng biết được bọn họ cùng nhau đợi ở đâu rồi.
Trong phòng Dịch Quân Phi!
Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên cô vào phòng anh nhưng đây là lần đầu tiên cô đi vào từ cửa chính mà không phải đi qua hai cánh cửa mới vào được phòng.
Vào trong phòng, Dịch Quân Phi trực tiếp cởi áo khoác, sau đó lấy điện thoại từ trên người ra đặt lên chiếc bàn ở bên cạnh.
Lăng Y Mộc nhìn chiếc điện thoại đó, hơi ngày người, đó là chiếc điện thoại cũ giá siêu rẻ mà lúc trước cô mua cho anh, bốn trăm năm mươi nghìn, e rằng điện thoại mà người bình thường dùng đều tốt hơn chiếc này.
Anh vẫn luôn mang chiếc điện thoại này bên người sao?
Nếu không mang theo bên người, vậy hôm nay khi cô gọi điện cho anh, sao lại gọi được chứ?
Nhưng cô vẫn chưa kịp nghiên cứu xong chiếc điện thoại này, khóe mắt bỗng lóe lên một tia sáng, anh tiếp tục cởi quần.
Nhất thời, khuôn mặt Lăng Y Mộc chợt đỏ lên: “Cậu… Sao cậu. “Đương nhiên là thay đồ rồi.” Anh nhíu mày nhìn cô. “Chẳng phải trước kia chị cũng thường xuyên nhìn tôi thay đồ sao? Chẳng lẽ bây giờ lại có vấn đề à?”
Cô đứng hình, được lắm, trước kia khi ở phòng thuê, quả thực cô đã từng nhìn thấy anh thay quần áo, nhưng cũng chỉ là thay một vài cái áo khoác lông bên ngoài, hoặc là mấy cái áo mà thôi.
Nếu như anh thay quần áo lót, anh đều vào nhà tắm thay.
Giống như bây giờ, áo ngoài đã cởi rồi, chỉ còn lại một chiếc áo sơ mi mỏng tang, nếu cởi nó xuống… Nghĩ đến đây, Lăng Y Mộc bất giác quay người sang chỗ khác, quay lưng về phía Dịch Quân Phi.