Vai của cô không khỏi rụt lại, được rồi, cô biết mình đuối lý: “Vậy thì coi như anh chịu thiệt được chưa, anh muốn thế nào?”
Anh thu lại vẻ mặt, bình tĩnh nhìn cô chăm chú, một lúc sau mới phun ra một câu: “Mấy năm nay em có từng tìm anh không?”
Cô khẽ cắn môi, không nói gì, nhưng vẻ mặt của cô đã cho anh biết câu trả lời, cô căn bản chưa từng tìm anh!
Đột nhiên, anh cười khẽ, nhưng tiếng cười lại lộ ra sự lạnh lùng: “Tần Hoa nhiên, em được lắm, em thật sự rất được!”
Mấy năm qua cô chưa từng tìm anh nhưng anh gần như vì tìm cô đã đi khắp đoạn đường họ đã từng đi qua cùng nhau, lật sấp đại học M, thậm chí giám sát của thành phố đó, bất cứ nơi nào có thể tìm thấy tung tích của cô anh đều đã đi tìm.
Tần Hoa Nhiên chỉ cảm thấy tiếng cười này khiến trái tim cô như bị thứ gì đó bóp nghẹt, dâng lên một loại cảm giác khó chịu.
Đúng lúc này, điện thoại của Bạch Đình Sinh đột nhiên vang lên. Bạch Đình Sinh nhận điện thoại, nghe xong một lúc, sắc mặt hơi thay đổi, sau đó trong ánh mắt nhìn Tần Hoa Nhiên lại nhiều thêm một tia dò hỏi. . Truyện Huyền Huyễn
“Dẫn bọn họ đến đây. Bạch Đình Sinh nói, kết thúc cuộc gọi, cất điện thoại đi.
Tần Hoa Nhiên cảm thấy cuộc gọi vừa rồi có liên quan đến cô: “Làm sao vậy?”
“Dịch Quân Phi đến tìm em.” Bạch Đình Sinh vừa nói vừa quan sát biểu hiện của Tần Hoa nhiên: “Tôi không ngờ Dịch Quân Phi lại đặc biệt chạy tới đây để tìm em. Sao, em rất quen với anh ta?”
“… Không quen.” Tần Hoa Nhiên nói, nhưng cô ấy có thể đoán được tại sao Dịch Quân Phi lại đến tìm cô, tám mươi phần trăm có liên quan đến Y Mộc.
“Nếu không quen, tại sao đêm hôm khuya khoắt anh ta lại đặc biệt đến tìm em?”
Bạch Đình Sinh lạnh lùng nói: “Ở Thanh Thủy, anh ta có thể đối xử với người phụ nữ nào như thế này? Hay là, mấy năm nay, em không đi tìm anh là vì mối quan hệ với anh ta?”
Trong giọng nói của anh ta ẩn chứa một tia ghen tuồng không dễ phát hiện.
Tân Hoa Nhiên không nói gì, làm ơn, vậy thì Dịch Quân Phi cũng phải nhìn trũng cô mới được! Nhưng người Dịch Quân Phi vừa ý là Y Mộc được không hả! “Không liên quan gì đến anh ta, chỉ là tôi không nghĩ tới việc tìm anh mà thôi.” Tần Hoa Nhiên nói, sau khi cô về nước, đã xảy ra quá nhiều chuyện, cô nào có thời gian nghĩ những chuyện khác.
Hơn nữa, cô ấy chỉ coi đó là một cuộc gặp gỡ ở nước ngoài, coi đêm đó của họ thành chuyện ngoài ý muốn mà thôi, chỉ định giữ bí mật này cho đến cuối đời, ngay cả bố mẹ và Y Mộc, cô ấy đều chưa từng nói qua.
Vẻ mặt của anh hiển nhiên càng thêm tức giận, mím chặt môi mỏng, hung tợn trừng mắt nhìn cô, cuối cùng chỉ nói một câu: “Em thật sự có bản lĩnh khiến người ta tức chết”
Từ nhỏ anh ta đã rất giỏi kiềm chế cảm xúc của mình, bởi vì anh ta là con riêng nên anh ta vẫn luôn biết ẩn nhẫn chịu đựng, trước khi chưa chắc chắn phải giấu những cảm xúc hỉ nộ ái ố của mình.
Nhưng chỉ có mình cô, dường như đặc biệt dễ dàng ảnh hưởng đến cảm xúc của anh, ở trước mặt cô, anh dường như có thể hoàn toàn phóng thích cảm xúc của mình mà không có chút gánh nặng nào.
Mấy ngày ở bên cạnh cô năm đó đối với anh, vừa ngọt ngào vừa đau đớn, trong suốt ba năm qua, mỗi khi rảnh rỗi là anh lại nghĩ đến những ngày đó.
Những ngày tháng ấy càng hạnh phúc bao nhiêu thì về sau cô không từ mà biệt, càng đau khổ bấy nhiêu.
Có người gõ cửa phòng, Bạch Đình Sinh thu lại cảm xúc: “Mời vào”