“Tối nay, tôi muốn đưa Tần Hoa Nhiên đi.” Dịch Quân Phi nói.
Bạch Đình Sinh cau mày, cười lạnh nói: “Không phải anh Dịch vừa nói, giữa Tần Hoa Nhiên và tôi như thế nào, anh cũng không quan tâm sao?”
“Sau đêm nay, tôi tự nhiên sẽ không quan tâm, nhưng bây giờ, tôi muốn đưa cô ấy đi.” Dịch Quân Phi nói.
Hai người đàn ông đối mắt nhìn nhau, trên không trung dường như ngưng tụ một bầu không khí căng thẳng, đè ép khiến người ta không thở nổi.
Lăng Y Mộc và Tần Hoa Nhiên cũng không khỏi nhìn nhau.
“Nếu tôi không đồng ý, anh Dịch định cưỡng ép người đi sao?” Bạch Đình Sinh hỏi.
“Đúng là có ý định này. Dịch Quân Phi đáp, bộ dạng kia là đã tính toán trước, như thể anh muốn đưa Tân Hoa Nhiên rời khỏi địa bàn của đối phương, đối với anh cũng không phải là chuyện gì khó khăn.
Ánh mắt Bạch Đình Sinh dần dần trầm xuống, Mặc dù anh ta tiếp quản nhà họ Bạch chưa được bao lâu, nhà họ Bạch cũng không ở Thanh Thủy, nhưng anh ta rất rõ ràng địa vị của Dịch Quân Phi ở Thanh Thủy là cái dạng gì.
Anh ta xoay người, nhìn Tần Hoa Nhiên hỏi: “Vậy em muốn rời đi sao?”
Tần Hoa Nhiên sửng sốt, nhìn người đàn ông đã hơn ba năm không gặp trước mặt, do dự một hồi nói: “Tôi muốn rời đi.”
Môi mỏng Bạch Đình Sinh khẽ nhếch lên: “Quả nhiên em vẫn giống năm đó, không tim không phổi.”
“… Cô muốn phản bác lại, nhưng ánh mắt của anh khiến cô có cảm giác như cổ họng bị cái gì đó chặn lại, khiến cô không nói nên lời, mà cảm giác đau đớn trong lòng kia lại như dâng lên.
Dịch Quân Phi cứ như vậy đưa Lăng Y Mộc và Tần Hoa Nhiên rời khỏi chỗ ở của Bạch Đình Sinh, Bạch Đình Sinh dặn dò thuộc hạ dẫn người vào kia: “Cậu ra ngoài trước đi.”
“Vâng.” Thuộc hạ đáp.
Bạch Đình Sinh lúc này mới lấy một tờ giấy đã ố vàng nhiều nếp nhăn từ trong túi áo ra.
Trên tờ giấy viết dòng chữ: “Xin lỗi, tôi có chuyện đi trước”.
Đây là mảnh giấy năm đó cô đã để lại, mấy năm qua anh ta luôn mang theo bên mình.
Đã từng, có nhiều lần, anh ta trong cơn tức giận đã vò nát mảnh giấy này và ném vào thùng rác. Cuối cùng, lại lật thùng rác tìm lại tờ giấy. Tờ giấy này giống như một cái trong lòng anh ta, nhổ không được, nhưng lại hết lần này đến lần khác không nỡ nhổ.
Giống như, đây đã trở thành thứ duy nhất cô để lại cho anh, nếu ngay cả thứ này cũng không còn nữa, vậy thì anh ta sẽ không còn cái gì của cô nữa.
Nhưng, bây giờ tốt rồi… Bây giờ, cuối cùng anh cũng tìm được cô rồi! “Hoa Nhiên… Tần Hoa Nhiên…”
Anh ta liên tục lẩm bẩm tên của cô, môi mỏng hôn lên mảnh giấy trong tay, lưu luyến như thế.
Tân Hoa Nhiên đi theo Lăng Y Mộc lên xe của Dịch Quân Phi, nói với hai người họ: “Cảm ơn”
Dịch Quân Phi chỉ thờ ơ nói: “Tôi đưa cô về trước, ở đâu?”
Tần Hoa Nhiên vội vàng đọc địa chỉ, Lăng Y Mộc vẫn có chút lo lắng hỏi: “Bạch Đình Sinh kia, thật sự không có làm gì cậu chứ?”
“Chính là để tớ ngồi trên ghế nhìn anh ấy ba tiếng” Tần Hoa nhiên nói: “Tớ muốn gọi điện cho cậu, nhưng điện thoại của tớ đã bị anh ấy thu, không có.
Nói đến điện thoại, cô đột nhiên nhớ tới điện thoại của cô vẫn đang nằm trong tay Bạch Đình Sinh! Mà trên điện thoại có một số tài liệu liên quan đến công việc của cô.
Nghĩ đến đây, Tần Hoa Nhiên liền có chút nhức đầu, lại phải tìm Bạch Đình Sinh đòi lại điện thoại sao? Hay là coi như bị mất điện thoại? Đây có vẻ là một vấn đề khiến người ta phải đấu tranh.