Sau khi Lăng Y Mộc rời đi, Tần Hoa Nhiên cũng định bắt xe buýt đến bãi đỗ xe ngày tối qua để lấy xe.
Tối qua Bạch Đình Sinh đột nhiên dẫn cô ấy đi, xe riêng của cô ấy vẫn còn ở bãi đỗ xe đấy! Nghĩ đến phí đỗ xe một ngày, Tần Hoa Nhiên cảm thấy lòng đau như cắt.
Đầu năm nay, kiếm tiền rất khó khăn, sở thiết kế nhỏ này của bọn họ, thời gian trước còn nói mỗi tháng chỉ phát tám mươi phần trăm tiền lương, hai mươi phần trăm còn lại sẽ giữ đến cuối năm phát chung với tiền thưởng. Thật ra là một hình thức cắt giảm tiền lương trá hình, chẳng khác nào lấy hai mươi phần trăm tiền lương để làm tiền thưởng cho năm đó.
Khi Tần Hoa Nhiên đi đến trạm xe buýt, một chiếc xe dừng ở trước mặt Tần Hoa Nhiên.
Tần Hoa Nhiên nhìn thấy chiếc xe này, da đầu bỗng tê dại, đây… không phải là xe của Bạch Đình Sinh sao! Tối qua cô ấy đã bị chiếc xe này bắt cóc.
Cửa kính xe hạ xuống, gương mặt sắc sảo của Bạch Đình Sinh đập vào mắt Tần Hoa Nhiên. Tần Hoa Nhiên theo bản năng muốn lùi về sau một bước, muốn giữ khoảng cách với đối phương.
Đôi mắt Bạch Đình Sinh híp lại một chút, động tác lùi về sau của cô ấy khiến anh ta cảm thấy vô cùng chướng mắt.
“Không muốn lấy lại điện thoại của em sao?” Anh ta nói.
Cô ấy dè dặt nhìn anh ta, khẽ liếm bờ môi khô khốc của mình: “Vậy… Hay là anh trả nó cho tôi đi?”
“Lên xe. Bờ môi bạc màu của anh ta thốt lên hai chữ
Trên khuôn mặt Tần Hoa Nhiên lập tức dâng lên một tia đấu tranh, tuy điện thoại quý giá thật, nhưng tự do càng quý giá hơn! Cô ấy không muốn giống như tối hôm qua, bị anh ta nhốt trong phòng mấy tiếng đồng hồ.
Nếu như tối qua Y Mộc và Dịch Quân Phi không đến dẫn cô ấy đi, vậy thì không biết đến khi nào cô ấy mới có thể rời khỏi đó.
“Không cần đầu. Vừa hay tôi muốn đổi một chiếc điện thoại mới, không muốn dùng cái điện thoại cũ đó nữa. Tân Hoa Nhiên ngập ngừng nói.
“Nói như vậy, những hình ảnh trong điện thoại của em và cả những tài khoản mạng xã hội cũng không cần nữa sao? Đúng rồi, hình như còn một phần tài liệu nội bộ của công ty em đấy.”
Bạch Đình Sinh thản nhiên nói. “Nếu em thật sự không cần nữa, vậy cũng tốt.”
Chẳng phải đây là… uy hiếp à!
Tân Hoa Nhiên cắn răng, nhưng vấn đề là điện thoại của cô rõ ràng có mật khẩu mà, anh ta… sao lại mở khóa được điện thoại của cô? Sau đó lại nhìn thấy hình ảnh và tư liệu trong điện thoại cô?
Sau đó, các loại tài khoản xã giao của cô ấy, chẳng lẽ anh ta cũng giải mã hết rồi? “Sao có thể như vậy được chứ? Cô ấy tức giận nói.
“Vậy em có lên xe hay không? Anh không đáp, mà hỏi ngược lại.
Cô ấy chỉ cảm thấy một cục tức đang nghẹn ở cổ họng, nuốt không được mà phun ra cũng không được. Năm đó khi cô ấy gặp anh ta, rõ ràng cảm giác anh ta là một tri kỷ rất đáng yêu, sao vài năm không gặp lại trở thành như thế này chứ?
Nhưng bây giờ, Tân Hoa Nhiên cũng chỉ có thể cúi đầu, ngoan ngoãn mở cửa xe, ngồi xuống bên cạnh Bạch Đình Sinh.
Khi cô vào trong xe mới nhìn thấy chiếc điện thoại anh ta đang cầm trong tay chính là chiếc điện thoại của cô.
“Điện thoại của tôi!” Cô ấy kinh ngạc hét lên một tiếng, theo bản năng muốn lấy lại chiếc điện thoại của mình.
Chỉ là tay của cô ấy còn chưa chạm được chiếc điện thoại đã bị anh ta bắt được: “Mấy năm nay, dường như em sống rất tốt.”
Anh ta nói một cách chậm rãi, bàn tay kia đang mở kho hình ảnh trong điện thoại cô ấy, trên màn hình đều là hình ảnh cô ấy đang tươi cười, có vài tấm hình đi du lịch, có vài tấm hình sinh hoạt hàng ngày, còn có ảnh chụp các món ăn nước ngoài… Chỉ cần nhìn vào những hình ảnh này, chắc hẳn cô ấy đã sống một cuộc sống rất tốt.