Sủng Tới Nghiện: Vợ Yêu Có Độc

Chương 318: Chương 318




Trong mắt cô hiện lên rất nhiều nghi vấn, trạng thái say khướt khiến đầu cô không suy nghĩ được gì: “Bạn gái? Yêu anh sao?”

“Đúng.” Anh ta nói, buông lỏng năm ngón tay đang nằm lấy cắm cô, nhưng khi anh đưa tay lên muốn kéo tay cô đang vuốt mặt mình xuống, lại có chút không nỡ.

Giống như luyến tiếc hơi ấm trên tay cô, cứ như vậy rời xa.

Tần Hoa Nhiên không ngừng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trước mặt, đột nhiên nở nụ cười sáng lạn, lớn tiếng nói “Được!”

Chữ được này giống như cái búa đập mạnh vào trái tim anh, khiến trái tim anh run lên từng hồi.

Bây giờ cô ấy có thể hiểu ý nghĩa thực sự của chữ “được” mà cô ấy nói không?

Anh nhìn cô chằm chằm, mà mí mắt của cô cũng dần rũ xuống, sau đó hai bàn tay vốn áp sát hai hai má anh cũng bắt đầu từ từ trượt xuống, sau đó vòng tay ôm lấy cổ anh: “Hình như tôi có chút buồn ngủ rồi, tối qua… A, đều không ngủ, giờ tôi chợp mắt một lúc… Lát nữa đến giờ cơm, anh gọi tôi nhé.”

Những lời này khiến anh có cảm giác dở khóc dở cười, coi như đến lúc này rồi, cô vẫn không quên ăn cơm sao? Một lúc sau, Tần Hoa Nhiên thật sự ngủ thiếp đi rồi.

Bạch Đình Sinh mấp máy môi mỏng, cuối cùng vẫn bế ngang lấy người trước mặt, đi vào phòng ngủ của anh ta, cẩn thận đặt cô lên giường.

Nhìn khuôn mặt đang ngủ say ở trước mặt, anh cầm lấy bàn tay của cô đặt vào lòng bàn tay của mình.

Anh thật sự tìm được cô rồi! Cô sẽ không chỉ tồn tại trong trí nhớ của anh nữa, mà xuất hiện một cách chân thật nhất ở trước mặt anh.

“Hôm nay em đã đồng ý rồi. Anh sẽ không cho phép em đổi ý nữa đâu.” Giọng nói của anh khẽ vang lên trong căn phòng yên tĩnh.

Đáp lại anh chỉ có tiếng thở của hai người.

Sau khi Lăng Y Mộc phỏng vấn xong thì quay về biệt thự nhà họ Dịch. Đối với cô mà nói, cuộc phỏng vấn hôm nay thật ra rất đơn giản, đối phương chỉ nhìn vào giấy khám sức khỏe của cô, sau đó hỏi cô một vài vấn đề cơ bán.

Chỉ hỏi cô tại sao một sinh viên tốt nghiệp loại giỏi ngành luật mà bây giờ lại muốn làm nhân viên giao hàng. Mặc dù cô đã chuẩn bị tâm lý sẵn rồi nhưng vẫn căng thẳng, chỉ có thể giải thích một cách đơn giản nói là vì trước kia cô gây tai nạn giao thông rồi ngồi tù, cho nên đã bị thu hồi giấy phép luật sư.

Sau đó, đối phương không hỏi thêm gì nữa, chỉ bảo cô về nhà đợi thông báo.

Cô biết, có lẽ cuộc phỏng vấn này sẽ không có kết quả.

Nhưng mà vấn đề đó lại là vấn đề không thể lách được.

Ở Thanh Thủy có khoảng mười mấy công ty giao hàng lớn nhỏ, Lăng Y Mộc đã nộp lý lịch vào những công ty đó rồi. Cô không biết cuối cùng mình có trúng tuyển vào công ty nào hay không, nhưng mà cô cảm thấy khá mệt mỏi.

Giống như… còn sống là một loại mệt mỏi.

Có lẽ việc này xảy ra sau khi cô ra tù khiến thể xác và tinh thần của cô cảm thấy mỏi mệt.

Khi ăn cơm tối, Dịch Quân Phi đột nhiên nói một câu: “Hôm nay chị đi phỏng vấn công việc nhân viên giao hàng à?”

Lăng Y Mộc giật mình, đôi đũa trong tay suýt chút nữa thì rơi xuống bàn.

“Sao thế, chị rất ngạc nhiên sao?” Dịch Quân Phi cười nói: “Hôm nay tôi nhận được một cuộc điện thoại của giám đốc, nói là chị đến chỗ bà ta phỏng vấn, cho nên muốn hỏi ý kiến của tôi.”

Lăng Y Mộc im lặng, cô nhớ rõ nhân viên phỏng vấn cô lúc trước không hỏi rõ nạn nhân tử vong trong vụ tai nạn xe là ai. Cô vốn cho rằng cô không nói thì đối phương có lẽ cũng không biết.

Ai biết được người ta còn đi điều tra, sau đó lão tổng còn trực tiếp gọi điện cho Dịch Quân Phi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.