Vừa rồi, khi cô hỏi anh, trong đầu anh ta hiện lên hình ảnh lúc đưa cô vào phòng, cô vốn dĩ đang ngủ say, đột nhiên mở mắt, trực tiếp ôm lấy cổ anh ta, đơn giản là giống như con chó nhỏ thè lưỡi liếm người, gần như đã hôn mặt anh ta hết một lượt.
Vừa hôn còn vừa nói mấy loại câu cái gì mà: “Thơm quá, mềm quả, ngon quá.” Người phụ nữ này hoàn toàn là cái đức hạnh như năm đó!
Và ngay cả bây giờ, anh vẫn cảm thấy trên mặt mình vẫn còn hơi thở của cô, xua mãi không hết.
“Nói tóm lại, bắt đầu từ hôm nay, chúng ta hẹn hò, em nhất định phải yêu anh” Anh ta kết luận nói.
Cái gì? Tân Hoa Nhiên ngây ngốc nhìn đối phương, nghiêm túc nghi ngờ chính mình nghe nhầm.
Bạch Đình Sinh cũng không thừa lời, anh ta trực tiếp mở ghi âm điện thoại, phát lại đoạn hội thoại của hai người lúc trước. Tần Hoa Nhiên khi nghe thấy bản thân thật sự nói một tiếng “Được” kia, suýt chút nữa loạng choạng ngã xuống đất.
Hẹn hò với Bạch Đình Sinh? Còn muốn cô yêu anh… Lẽ nào nói, sự trả thù của anh thực sự là đợi đến khi cô yêu anh ta, sau đó thì đá cô, để cô cũng nếm trải cảm giác bị người khác bỏ rơi sao?
Tần Hoa Nhiên bắt đầu nghĩ, dù sao đây cũng không phải là cảnh thường thấy trong phim truyền hình!
“Được rồi, vậy thì hẹn hò đi.” Tần Hoa Nhiên cam chịu số phận nói, dù sao cũng nên bị trả thù một lần. Ít nhất cô có thể chuẩn bị tâm lý cho lần trả thù này, cũng không tệ lắm: “Vậy anh… Ách, có thể trả lại điện thoại cho tôi rồi chứ.”
Cô cũng không quên mục đích chính cô đi theo anh đến biệt thự này là để lấy lại điện thoại của mình.
Anh nhìn chằm chằm cô một lúc, sau đó ném lại chiếc điện thoại để trên bàn trà cho cô.
“A!” Cô kêu lên một tiếng, nguy hiểm đỡ được chiếc điện thoại, chiếc điện thoại này cô đã bỏ ra ba mươi triệu để mua, còn là cô quyết tâm cắn răng để mua, nếu thật sự ném xuống đất, nếu vỡ màn hình, đến lúc đó sửa chữa cũng phải mất hơn sáu triệu.
Nghĩ đến là thấy đau lòng!
Hơn nữa đến lúc thật sự rơi vỡ, cô cũng không dám tìm anh để đòi bồi thường!
Tân Hoa Nhiên mở điện thoại, vừa nhìn thời gian, lúc này đã là hơn chín giờ tối, hơn nữa điện thoại còn có vài cuộc gọi nhỡ, đều là của bố mẹ, thế là cô vội vàng gọi lại.
Kết quả rất nhanh, điện thoại được kết nối, tiếng gào thét giận dữ của bố Tần từ bên trong truyền đến: “Buổi tối không về ăn cơm, không biết gọi điện thoại về sao? Gọi điện thoại cho con lại không nghe, con lại muốn làm gì? Còn muốn đến đồn cảnh sát để bảo án như ngày hôm qua hå?”
Nhưng anh giữ chặt cổ tay cô, không để cô bác bỏ nói: “Anh đưa em về. Bây giờ, chúng ta đã hẹn hò rồi.”
“..” Được, anh muốn đưa thì đưa đi.
Tần Hoa Nhiên không phản bác nữa, ngoan ngoãn đi theo Bạch Đình Sinh ra ngoài biệt thự.