Tần Hoa Nhiên suýt nữa phun ra một búng máu, cô… Cô lúc này vừa mới hẹn hò với Bạch Đình Sinh, mẹ lại muốn cô đi xem mắt?
Hơn nữa, chủ nhiệm Vương ở khu xã này… Ở khu xã này nổi tiếng là thích làm bà mai, thật đúng là đã mai mối thành công mấy đôi rồi. Vì vậy, bà mẹ nhà mình thường tiếp cận chủ nhiệm Vương này. Trông cậy chủ nhiệm Vương có thể giới thiệu cho một đối tượng tốt.
“Mẹ… Con tự tìm đối tượng được không, con cam đoạn sẽ tìm được một người khiến hai người hài lòng. Tần Hoa Nhiên nói. Đương nhiên, mặc dù nói như vậy, nhưng cô cũng không định nói với bố mẹ về chuyện mình với Bạch Đình Sinh hẹn hò.
Dù sao có rất rõ, cô hẹn hò với Bạch Đinh Sinh chỉ là trong khoảng thời gian ngắn mà thôi, không bao lâu, cô sẽ “chia tay” với Bạch Đình Sinh.
Vì vậy, chuyện này tự nhiên cũng không cần nói với người nhà, để tránh đến lúc sau này bố mẹ hy vọng, lại thất vọng.
“Câu này con đã nói rất nhiều lần rồi, con có biết con đã gần hai mươi tám tuổi rồi không, lẽ nào con định đợi đến ba mươi làm gái ế sao?” Mẹ Tần tức giận nói.
Tần Hoa Nhiên bĩu môi, bây giờ có rất nhiều người hơn ba mươi tuổi mới yêu và kết hôn, gái ế cũng không có nghĩa là phải chắp vá, nếu cô muốn kết hôn thì phải tìm một người khiến cô vừa lòng thích ý kết hôn.
Chỉ là vừa nghĩ đến đây, khuôn mặt Bạch Đình Sinh bất giác hiện lên trong đầu cô.
Phì phì phì! Cô đang nghĩ gì vậy! Tần Hoa Nhiên vội vàng lắc đầu, xóa bỏ khuôn mặt đó trong đầu, sau đó nói với bố mẹ: “Con mệt rồi!” Sau đó chạy nhanh vào phòng mình.
Vừa bước vào phòng, điện thoại có một tin nhắn đến: “Anh là Bạch Đình Sinh, lưu số điện thoại của anh lại để tiện liên lạc.” Tần Hoa Nhiên nhìn thoáng qua số điện thoại xa lạ, bất đắc dĩ thở dài, ngoan ngoãn lưu số điện thoại vào.
Bây giờ, cô ấy chỉ có thể đi một bước tính một bước thôi.
Lăng Y Mộc lại bắt đầu tiếp tục tìm việc làm, chỉ vì bản án của cô, cho nên cô luôn bị từ chối ở cửa ải cuối cùng.
Lại một lần nữa bước ra khỏi công ty phỏng vấn, Lăng Y Mộc không khỏi cười khổ.
Cô nghĩ rằng mình đã chuẩn bị tâm lý thật tốt rồi, thậm chỉ có một số công ty giao hàng, căn bản không có lương cơ bản, cô cũng bằng lòng làm, nhưng lại bị đối phương từ chối. Lăng Y Mộc nhìn thời gian đã gần đến buổi trưa, nên cô tìm một quán ăn nhỏ bên đường, gọi một suất mì với giá ba mươi nghìn.
Đây đã là món mì rẻ nhất trong quán ăn.
Trong quán ăn còn đặt một chiếc TV cũ, lúc này trên TV đang phát tin tức, bản tin này là phát lại của ngày hôm qua, lúc đầu Lăng Y Mộc còn tùy ý nghe một chút, kết quả khi nghe đến tên một công ty quen thuộc, cô đột nhiên ngẩng đầu
Đây là… Công ty cô phỏng vấn công việc giao hàng đầu tiên, cũng là tổng giám đốc của công ty đó, đã gọi cho Dịch Quân Phi nói với anh chuyện cô phỏng vấn.
Trước đó, Dịch Quân Phi đã nói muốn xóa tên công ty này.
Mà bây giờ… Tin tức đang nói rõ ràng rằng chuỗi vốn hiện tại của công ty này đã bị đứt gãy, tiền đầu tư vốn đã xác định, đột nhiên lại quyết định hủy bỏ, mà công ty hôm qua bắt đầu, có rất nhiều người đã tham gia góp vốn đã chặn cửa công ty này để đòi tiền.
Hiện trường kia, là những hình ảnh mà các phóng viên quay được trong bản tin, thực sự rất hỗn loạn.
Lăng Y Mộc quan sát, thầm kinh hãi.
Đây là Dịch Quân Phi làm sao? Chỉ mới có vài ngày như vậy, có thể khiến một công ty có tiền đồ chật vật như vậy?