Cái tên đàn ông này chỉ sợ từ nhỏ tới lớn, trải qua người lừa anh gạt, âm mưu quỷ kế đã sớm một bụng đầy, cũng luyện được đôi mắt thấy rõ lòng người rồi.
“Cậu không nghĩ tới, có thể anh ta… có tình cảm với cậu sao?”
Lăng Y Mộc chần chờ nói, nghĩ đến lần đầu tiên cô cách cửa sổ thủy tin thấy ánh mắt Bạch Đình Sinh nhìn chằm chảm vào Tân Hoa Nhiên, còn có lúc cô đến đó bạn ở biệt thự nữa.
Mặc dù Bạch Đình Sinh dùng thủ đoạn “bắt cóc” để đưa Hoa Nhiên tới biệt thự, nhưng là cuối cùng, Hoa Nhiên không tốn thương một cọng tóc.
Nếu như Bạch Đình Sinh thực sự muốn trả thù, vậy kết cục của Hoa Nhiên chỉ sợ thảm đến không thể thảm hơn rồi đi.
Hoa Nhiên… dù sao cũng chưa từng trải qua quá nhiều mặt tối, không giống cô, thấy được quá nhiều điều tệ hại trong ngục, có đôi khi ngay cả sức để khóc cũng không có.
“Phụt!” Bánh pudding ở trong miệng Tân Hoa Nhiên còn chưa có nuốt xuống đã phun ra. Cô lập tức tranh thủ cầm khăn tay lau, sau đó nói với lym: “Y Mộc, cậu nói đùa thì cũng nên tránh lúc tớ ăn ra chứ?
Mà trò đùa này của cậu cũng ghê quá đó.”
“Tớ nói thật mà” Lăng Y Mộc nói.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, qua một hồi lâu, Tân Hoa Nhiên cười khan một tiếng, nói: “Anh ta mà có tình cảm với tớ thật thì tô cũng không hợp. Cậu nghĩ xem nhà họ Bạch là gia đình kiểu gì? Nếu tớ thật sự cùng với anh ta thì cuộc sống sau này sẽ lại là một màn đấu tranh gia tộc thôi. Dựa vào sức chiến đấu của tớ, đoán chừng vài phút là sẽ biến thành cặn bã.”
Ách, cho nên, loại chuyện này vẫn đừng nên nghĩ tới. Đợi cô trả hết “nợ” cho Bạch Đình Sinh, cô cũng có thể tự do rồi.
“Không đề cập tới việc này nữa, cậu vừa nói cậu tìm được công việc mới, thế nào, tốt chứ?” Tân Hoa Nhiên đổi đề tài nói.
“Cũng không tệ lắm. Là một nhà hàng nhỏ, tháng mười hai triệu.
Mặc dù không nhiều nhưng bà chủ rất tôt, các nhân viên khác trong nhà hàng cũng rất tốt” Lăng Y Mộc nói.
“Vậy là tốt rồi, nhưng mà bây giờ công việc này của cậu cũng không phải kế lâu dài. Cậu học tốt như vậy, có nghĩ tới việc đi thi chứng chỉ khác không, đến lúc đó có thể làm thêm công việc khác?” Tân Hoa Nhiên nói.
Lăng Y Mộc cười khổ: “Bây giờ tớ muốn làm một nhân viên tiếp tân còn không được. Cho dù có thi chứng chỉ, cũng không có tác dụng gì đi”
Tân Hoa Nhiên yên lặng, thật ra xét cho cùng cũng có liên quan đến bản án cũ của bạn. Chỉ có lật án mới là đường ra tốt nhất.
“Cái người nhân chứng lần trước kia, tôi lại theo dõi. Thám tử tư nói, qua một thời gian nữa, có thể giúp tớ tra được một vài chứng cứ. Chờ lấy được chứng cứ, đến lúc đó chúng ta cùng đến thành phố S tìm hiểu rõ ràng” Tân Hoa Nhiên nói.
“Được” lym cảm kích nhìn người bạn tốt luôn giúp đỡ cô từ khi cô xảy ra chuyện. Chỉ có Hoa Nhiên, cho dù tất cả mọi người cảm thấy cô phạm tội là thật thì cô ấy vẫn luôn cảm thấy cô trong sạch.
“Có gì mà phải cảm ơn, cậu khách sáo quá rồi đó!” Tân Hoa Nhiên chọc ghẹo nói: “Tớ vẫn chờ cậu lật lại được bản án, kiếm được đồng tiền lớn nuôi tớ đó. Đến lúc đó cho tớ phụ trách ăn chơi giải trí là được.