Sủng Trong Lòng Bàn Tay

Chương 10: Chương 10




Editor: Masha

Thiệu Hưng tuy không phồn hoa bằng Lâm An, nhưng cũng là đại thành. Về sau chế độ thị phường hoàn toàn bị phá vỡ, bá tánh bày quầy buôn bán sát đường, không bị hạn chế thời gian. Dù là đường phố phồn hoa hay là hẻm nhỏ xa xôi, các vật cần thiết cho ăn, mặc, ở, đi lại đều có thể mua được rất tiện lợi.

Cố Hành Giản mua hai quyển sách ở hiệu sách góc đường, sau đó trở lại tòa nhà Cố Cư Kính mua. Chỗ này dân cư qua lại đông đúc, chỉ là một tòa nhà nhỏ theo kiểu tứ hợp viện, cửa mở ở ngõ nhỏ.

Sùng Minh đang ở trong viện luyện kiếm, nhìn thấy Cố Hành Giản mang theo bao nhỏ trở về, vội vàng lại tiếp lấy. Cố Hành Giản trở lại phòng thay đổi quần áo, liền ngồi ở gian phía tây xem công văn. Sùng Minh lặng lẽ tiến vào thêm qua hai lần trà, thời gian còn lại an vị ở trên bậc cửa, chống cằm nhìn không trung. Sau khi Tướng gia bị gián quan đài buộc tội đình quan, khó được mấy ngày thanh nhàn, đến Thiệu Hưng giải sầu. Đáng tiếc là người thì ở chỗ này, tâm còn ở trong triều.

Đêm qua trở về muộn như vậy, còn thắp đèn xem công văn. Thời điểm Sùng Minh mài mực có trộm nhìn qua, chuyện lớn như ba tỉnh lại cắt giảm người, nhỏ như chuyện lượng mưa ở Lâm An, tất cả đều muốn tướng gia xem qua. Chỗ nào giống như người bị đình quan. Rõ ràng là đem chính sự đường dọn ra đây.

“Đệ đệ! Đệ đệ mau tới hỗ trợ!” Cố Cư Kính người chưa tới, thanh âm đã đến.

Sùng Minh lập tức đứng lên, nhút nhát sợ sệt quay đầu lại nhìn thoáng qua. Nhị gia đây là làm sao vậy? Biết rõ tướng gia thích an tĩnh, còn lớn tiếng như vậy.

Cố Hành Giản đang viết chữ, ấn đường đã nhíu lại, vẫn là đề bút chấm mực, làm bộ không nghe thấy.

“Đệ đệ, mau cứu mạng người!” Cố Cư Kính lại gào to một tiếng.

Cố Hành Giản nhắm mắt lại, đem bút lông gác trên giá bút, thái dương thình thịch nhảy lên. Hắn đã biết thanh tĩnh không được mấy ngày, huynh trưởng tất lộ nguyên hình. Hắn đứng dậy đi ra cửa phòng, đi dưới mái hiên của hành lang, nhìn thấy Cố Cư Kính đi nhanh tiến vào, phía sau một bà tử cùng một gã sai vặt đi theo. Bà tử còn cõng người, bọn họ cùng vào phía đông nhĩ phòng.

Không biết lại nhặt a miêu a cẩu gì trở về nữa. Hắn vỗ vỗ quần áo, chuẩn bị lui về.

Cố Cư Kính từ nhĩ phòng chạy tới: “Đệ đệ, ta có người……” Hắn còn chưa dứt lời, Cố Hành Giản đã đánh gãy: “Đệ không rảnh, để Sùng Minh tìm đại phu tới xem.”

“Là nha đầu Hạ gia!” Cố Cư Kính sợ đệ đệ cự tuyệt, một phen giữ chặt cánh tay hắn, cố ý khoa trương nói, “Ta hôm nay ở Thái Hòa Lâu uống rượu, gặp được Lục Ngạn Viễn cùng phu nhân hắn, nha đầu này cũng ở. Không biết bị cái gì kích thích, quá đáng thương. Đệ y thuật tốt như vậy, không thể thấy chết mà không cứu đi?”

Cố Hành Giản nhàn nhạt nhìn huynh trưởng. Hạ gia nhiều cô nương, có thể làm huynh trưởng nhiệt tâm như vậy, cũng chỉ có nữ nhi Hạ Bách Thịnh, Hạ Sơ Lam. Hắn không tỏ ý kiến, cứ như vậy bị Cố Cư Kính mạnh mẽ kéo đi nhĩ phòng.

Sùng Minh ngẩn người, tướng gia từ lúc nào trở nên dễ nói chuyện như vậy? Hắn cũng theo qua đi, nghĩ nhìn đến tột cùng là ai.

Nhĩ phòng, bà tử đang ngồi ở mép giường lau mặt cho Hạ Sơ Lam, nói không ngừng với Lục Bình: “Ta lão bà tử sống đến từng này tuổi, còn chưa có gặp qua nha đầu nào đẹp như vậy. Những người đó làm sao hạ thủ được nha.”

Cố Cư Kính kéo Cố Hành Giản đến mép giường, lại tự mình đi dọn ghế con để đệ đệ ngồi xuống. Hắn nói: “Hai người các ngươi mau nhường một chút, đại phu tới.”

Bà tử cùng Lục Bình vội vàng tránh ra, Cố Hành Giản cũng không nói lời nào, duỗi tay chẩn mạch.

Lục Bình nhịn không được đánh giá hắn, gương mặt nam nhân thon gầy, làn da ngọc bạch, trên người quần áo thực mộc mạc, thoạt nhìn khí chất ôn nhuận, tựa như tiên sinh dạy học bình thường, nhưng lại có cỗ khí thế không thể nói tới. Lục Bình cảm thấy hắn quen thuộc, giống như ở nơi nào gặp qua. Bỗng nhiên nhớ tới, đây không phải vị tiên sinh để râu đi cùng Cố nhị gia ngày hôm qua? Ơ, râu đâu rồi?

Cố Hành Giản chẩn xong mạch, bình tĩnh thu hồi tay. Cố Cư Kính vội hỏi: “Thế nào? Là bị hạ độc sao?” Lục Bình cũng sốt ruột nhìn qua.

Cố Hành Giản hỏi Lục Bình: “Lúc ấy địa phương nàng ở có đốt hương?”

Lục Bình vội vàng trả lời: “Đốt, tiểu nhân ngửi thấy một cỗ mùi hương thực thơm ngát, không giống như đồ vật bình thường dùng. Tiên sinh, là hương có vấn đề sao?”

Cố Hành Giản lắc lắc đầu, nhìn xem khắp nơi. Cố Cư Kính hiểu ý, vội vàng đưa khăn sạch qua. Cố Hành Giản lau tay nói: “Cô nương nhà ngươi vốn là khí huyết không đủ, có chứng choáng váng. Hương kia hẳn là hàng hóa của ngoại tộc, mùi hương quá nồng, người bình thường nếu ngửi không quen, thân thể sẽ không khoẻ. Lấy bạc hà đặt bên người, lại nấu bát thuốc bổ dưỡng cho nàng.”

Cố Cư Kính gật đầu, vội bảo bà tử theo Sùng Minh đi làm. Bọn họ lần này cải trang đi ra ngoài, không dẫn nhiều người, bên cạnh một tỳ nữ đều không có, chỉ có thể tạm chấp nhận tạm thời mướn bà tử.

Cố Hành Giản đứng dậy, thấy Lục Bình còn nhìn chằm chằm người trên giường mà đứng bất động, nhàn nhạt nói: “Nếu không ngoài sở liệu, trong vòng một canh giờ nàng sẽ tỉnh lại. Ngươi trước về nhà báo tin, miễn cho trưởng bối trong nhà lo lắng. Tốt nhất lại kêu thị nữ bên người lại đây, chiếu cố cho nàng.”

Lục Bình vội vàng đáp ứng: “Vẫn là ngài nghĩ chu đáo, tiểu nhân liền đi làm.” Hắn một bên chạy ra bên ngoài, một bên nghĩ, lúc trước rõ ràng còn rất cảnh giác, không yên tâm đem cô nương đưa tới chỗ ở nam nhân xa lạ. Về sau nhìn thấy vị tiên sinh này, lại cảm thấy hắn là cái khiêm khiêm quân tử, không biết từ lúc nào lại tin tưởng hắn. Vị tiên sinh này đến tột cùng là người nào đâu?

Ngày mùa hè thời tiết thay đổi bất thường. Vừa mới rồi còn trời trong quang đãng, lúc này liền mây đen dày đặc, tiếng sấm nổ vang, mưa to một hồi. Cố Cư Kính vẫn đi theo sau Cố Hành Giản, đi đến tận tây sương phòng. Cố Hành Giản bất đắc dĩ mà dừng lại bước chân: “A huynh đi theo đệ làm gì?”

Cố Cư Kính tươi cười: “Ta nhớ tới còn đem lão hữu ném ở Thái Hòa Lâu, không có công đạo. Trong nhà thỉnh đệ thay ta chăm sóc người ta một chút, được không?” Nam nhân cao lớn thô kệch, tươi cười thân thiết. Nếu không phải nhìn quen những thủ đoạn hắn dùng khi làm sinh ý, thật sự còn tưởng hắn là đại thiện nhân.

Cố Hành Giản không nói chuyện, ngồi xuống tiếp tục xem công văn. Cố Cư Kính coi như hắn đáp ứng rồi, hưng phấn mà đi.

Một lát sau, quả thực mưa to giàn giụa, trong trời đất dâng lên một tầng hơi nước mông lung. Hạ Sơ Lam bị thanh âm mưa đánh vào mái ngói đánh thức, dựng thân mình ngồi dậy. Địa phương xa lạ, bên cạnh không có người. Nàng xuống giường đi ra ngoài phòng, thế mưa quá to, không rời đi được. Nàng chỉ có thể đứng ở hành lang, nhìn nhìn khắp nơi.

Nhà dân bình thường ở Giang Nam, nhà chính gồm ba gian, ngói đen bằng phẳng. Trong viện trồng một cây ngô đồng cao lớn, bộ rễ to lớn tốt tươi, bên cạnh bày mấy bồn hoa nhỏ không biết tên, không có người lui tới.

Nàng mơ hồ nhớ rõ trước khi ngất xỉu, thấy Lục Bình cùng Cố Cư Kính, hẳn là bọn họ mang nàng tới. Nàng cảm thấy có chút lạnh, ôm cánh tay ngồi trên thạch đôn cạnh cửa, ngửa đầu nhìn tán cây ngô đồng phát ngốc.

Nàng đến từ đời sau, xã hội mỗi người đều bình đẳng, hôm nay là lần đầu tiên mãnh liệt cảm giác được bất đồng giữa giai cấp đặc quyền và giai cấp thứ dân. Như việc nàng là nữ nhi thương hộ, Mạc Tú Đình là nữ nhi quan gia, từ lúc sinh ra vận mệnh từng người đã được quyết định. Bất luận là nơi ở, dùng đồ vật, hay là gả cho nam nhân, về sau sinh hài tử, khác biệt thực quá lớn.

Nếu như Mạc Tú Đình muốn hại mình, cũng có rất nhiều biện pháp, có rất nhiều người thay thế nàng ta đi làm. Nàng ta không đáng tự mình động thủ, như vậy quá mất thể diện.

Hạ Sơ Lam bỗng nhiên sinh ra vô hạn thổn thức. Nếu nàng không tới đây, nguyên chủ không thắt cổ tự sát, thiếu nữ bị hủy thanh danh lại mất đi phụ thân che chở, chỉ sợ dù trốn đi cũng bị vận mệnh hồng hoang cắn nuốt thôi. Nhưng dù cho nàng tới, trừ bỏ thay đổi vận mệnh huỷ diệt Hạ gia, như cũ không thay đổi được xuất thân của nàng.

Bởi vì xuất thân như vậy, làm Mạc Tú Đình cảm thấy nàng si tâm vọng tưởng, làm Lục Ngạn Viễn cảm thấy nàng căn bản không đáng giá nhắc tới.

“Như thế nào cao quý, như thế nào đê tiện?” Nàng lẩm bẩm tự hỏi, cảm thấy có chút mê mang.

“Mưa lớn như vậy, ngồi ở bên ngoài, không sợ bị xối ướt sao.” Bên cạnh có thanh âm thanh lãnh vang lên.

Hạ Sơ Lam quay đầu lại nhìn lại, nam nhân dáng người thon dài đứng ở trong mưa, một tay cầm ô, một tay kia bưng chén sứ trắng. Dù có che ô, bờ vai của hắn còn lộ chút ở bên ngoài, bị mưa xối ướt nhẹp, trên chén thuốc lại không có đến một cái bọt nước.

Hắn thực gầy, xương gò má có vẻ nhô ra, cao gầy thanh tuấn (thanh nhã+anh tuấn), đôi mắt…… Nàng lập tức nhận ra: “Ngài là vị tiên sinh kia ngày hôm qua?” Chỉ là không có râu.

Cố Hành Giản thu ô để dựa vào góc tường, bưng chén thuốc đi tới: “A huynh ta mang ngươi trở về. Đây là bát thuốc bổ, chỉ còn lại có một chút cặn, có chút đắng, tạm chấp nhận uống.”

Việc này vốn không nên để hắn tới làm, nhưng Sùng Minh cùng bà tử đang ở sau bếp thu thập tàn cục. Ngày thường trong nhà không nấu bếp, phần nhiều là kêu đồ ăn bên ngoài. Sùng Minh vốn tưởng rằng bà tử biết nấu, nào biết bà tử cũng là tay mơ, hai người lăn lộn một hồi, suýt nữa thiêu hủy phòng bếp.

Thấy Hạ Sơ Lam không cầm, chỉ lo nhìn chằm chằm mình, hắn nói: “Như thế nào, ta trên mặt có cái gì? Hay là lo lắng chén thuốc này có vấn đề?”

“Không phải, đa tạ tiên sinh.” Hạ Sơ Lam vội vàng duỗi tay tiếp nhận chén, thấp giọng nói tạ ơn. Nhìn chằm chằm người ta xác thực thất lễ, nàng chỉ là quá ngoài ý muốn, vốn tưởng rằng phải phí một phen công phu mới có thể tái kiến. Nhưng là người ta ra tay cứu giúp, ngược lại thực sự không tiện mở miệng.

Dược quả nhiên có chút đắng, còn có mùi khét, nàng một bên uống một bên nhíu chặt mày. Thật vất vả uống xong, nàng ghét bỏ đẩy chén thuốc ra xa một ít, nghiêng đầu ho nhẹ hai tiếng. Thật đắng, đầu lưỡi đều đã tê rần.

Quả nhiên vẫn còn là hài tử. Cố Hành Giản nhịn không được cười lên một tiếng, chắp tay sau lưng nhìn hạt mưa rơi xuống mái hiên: “Mới vừa rồi ngươi hỏi, như thế nào cao quý, như thế nào đê tiện. Xuất thân một người tất nhiên không có biện pháp lựa chọn, đường đi là từ chính mình tìm ra. Ở triều đại này, đệ tử nhà nghèo cũng có thể đạt được chức vị cao, ngược lại thế gia đại tộc, nếu như con cháu không biết cố gắng, mấy thế hệ sau cũng không duy trì được phồn hoa phú quý. Cho nên, cái gì gọi là cao thấp? Ngươi có thể đưa Hạ gia đến vị trí này trong kinh thương, đã là thập phần khó được, không cần thiết vì xuất thân mà để ý.”

Vừa mới rồi hắn đều nghe được? Hạ Sơ Lam nhìn sườn mặt nam nhân thon gầy, phảng phất nhảy lên quang mang, trong lòng vừa động. Hắn là đang an ủi nàng đi? Cố gia tuy rằng ra một Tể tướng quyền thế ngập trời, một người đại thương nhân, nhưng nghe nói ban đầu cũng là nhà thanh bần.

Nàng vốn chỉ là đa cảm một chút, còn chưa tới nông nỗi coi nhẹ bản thân, bất quá những lời này, nàng ghi tạc trong lòng.

“Đa tạ tiên sinh chỉ điểm. Không biết tiên sinh xưng hô như thế nào? Nghề nghiệp là gì?” Hạ Sơ Lam thử hỏi. Người này xem cách nói năng, xem khí thế, đều thực không đơn giản.

“Ta cũng họ Cố, trong nhà đứng thứ năm. Trước kia ở Quốc Tử Giám dạy học.” Cố Hành Giản mặt không đỏ tâm không nhảy nói.

Lời này không lừa người. Thời trẻ hắn từng đảm nhiệm qua chức phu tử của Quốc tử giám, tuy rằng nhiệm kỳ thực ngắn, nhưng tiện tay dạy học sinh cũng thật sự không tồi. Những hài tử đó đại khái lớn cỡ nha đầu này, thực thích quấn lấy hắn, “Lão sư lão sư” kêu không ngừng. Hiện giờ, bọn họ phần lớn nhậm chức ở các nơi, tùy thời sẽ phái người tới cửa tặng lễ vật, ở xa sẽ mang phong thư tới thăm hỏi.

Làm thầy người khác rất có cảm giác thành tựu, đó là học trò khắp thiên hạ.

Hạ Sơ Lam biết hắn có lẽ có điều dấu giếm, nhưng ở Quốc Tử Giám dạy học, đã cực kỳ lợi hại. Học phủ Quốc Tử Giám dạy ra, đều là quan lại tương lai, là thần tử đắc lực của quốc gia.

Hai người đang nói chuyện, mưa cũng nhỏ dần, mặt trời lại hiện ra.

“Cô nương, cô nương!” Tư An từ bên ngoài vọt vào, ngừng ở trước mặt Hạ Sơ Lam, lo lắng hỏi, “Ngài không có việc gì đi? Lục Bình trở về nói ngài ngất đi rồi, nô tỳ sợ hãi.”

Lục Bình theo ở phía sau tiến vào, trước hành lễ với Cố Hành Giản. Bất kể như thế nào, hôm nay vị này cùng Cố nhị gia đều giúp cô nương, hắn thực cảm kích.

“Ta không có việc gì.” Hạ Sơ Lam hỏi Tư An, “Tam thúc về nhà chưa?”

Tư An cũng nhìn thấy Cố Hành Giản, chỉ cảm thấy kỳ quái, còn chưa kịp nghĩ kỹ, nghe được Hạ Sơ Lam hỏi nàng, vội vàng bẩm: “Tam gia bình an trở về, còn luôn phái người lại đây hỏi tình huống ngài. Cô nương, chúng ta mau trở về thôi, phu nhân và Lục công tử đều thực lo lắng cho ngài.”

Hạ Sơ Lam gật gật đầu, xoay người thi lễ với Cố Hành Giản nói: “Đa tạ tiên sinh cùng lệnh huynh cứu giúp, ngày khác ta sẽ chuẩn bị lễ mọn đáp tạ. Để tránh người nhà lo lắng, ta không tiện ở lâu, cáo từ.”

“Chuyện nhỏ không tốn sức gì, không cần nói cảm ơn. Thứ cho không tiễn xa được.” Cố Hành Giản nhàn nhạt nói xong, xoay người rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.