Sủng Trong Lòng Bàn Tay

Chương 150: Chương 150




Hoàn Nhan Xương nhập Tống, định ở Hưng Nguyên phủ gặp mặt Triệu Lang. Triệu Lang và Tiêu Dục áp giải Hoàn Nhan Lượng đi Hưng Nguyên phủ vào buổi tối trước một ngày, Cố Hành Giản nhân Hạ Sơ Lam ngủ rồi, mang theo Sùng Minh đi phủ nha.

Thành Châu hiện giờ là một người chủ bộ chưởng sự, Cố Hành Giản đã viết thư cho đô thành, Lại Bộ rất nhanh sẽ chỉ định một vị tân tri châu đến nhậm chức.

Chủ bộ này cũng coi như cẩn trọng, lúc này còn ở trong phủ nha cầm đèn sửa sang lại công văn.

Cố Hành Giản đi vào, chủ bộ vội vàng ra nghênh đón hành lễ: “Tướng gia, đã trễ thế này, sao ngài lại tới?” Chủ bộ trong lòng sợ hãi, nói chuyện thanh âm run rẩy. Hắn nghe nói vị tri châu trước chỉ gặp mặt vị tướng gia đại danh đỉnh đỉnh này hai lần, thì bị kéo ngã ngựa mà không thể hiểu được, có chút nơm nớp lo sợ.

“Hoàn Nhan Lượng gần đây như thế nào?” Cố Hành Giản nhàn nhạt hỏi. Hoàn Nhan Lượng vốn dĩ phải bị đưa đến Hưng Nguyên phủ, nhưng Cố Hành Giản cố ý lưu hắn lại, nhốt ở đại lao phủ nha Thành Châu. Cũng không gọi người ngược đãi hắn, thậm chí là cho một gian nhà tù sạch sẽ, mỗi ngày ba bữa cơm đúng hạn, chỉ bảo người sắp xếp cho hắn xem thẩm vấn và dụng hình các phạm nhân cùng hung cực ác trong tù.

Quan phủ xử trí loại phạm nhân này, giống nhau đều không xem bọn hắn là người,hình phạt tàn khốc gì cũng có thể dùng, tiếng kêu thảm thiết có thể truyền khắp toàn bộ đại lao, còn có mùi máu tươi dày đặc. Loại quá trình này, người bình thường đều không dám xem.

“Lúc mới vừa đi vào, kêu gào rất to. Gần đây không thế nào nói chuyện.” Chủ bộ đúng sự thật trả lời.

Cố Hành Giản chính là muốn cho Hoàn Nhan Lượng một ít giáo huấn. Người đã bị nhốt trong nha môn châu phủ, còn dám âm thầm xui khiến thủ hạ nghĩ cách phóng hỏa cứu viện, thật không đem bọn họ để vào mắt.

Chủ bộ dẫn bọn họ đi đại lao, bên trong đại lao vô cùng tối tăm, gần như không thấy rõ cái gì, trên vách đều sinh rêu xanh, còn có mùi ẩm ướt mốc meo. Chủ bộ giơ đèn lồng đi phía trước, ven đường có thể nhìn thấy hai bên hàng rào gỗ thò ra từng cái đầu đầu bù tóc rối.

Chờ xuyên qua khu trung gian rộng rãi hơn chút, thì đến nơi giam giữ Hoàn Nhan Lượng.

Hoàn Nhan Lượng ngồi ở góc tường, nghe được có tiếng bước chân tới, chạy đến bên hàng rào gỗ. Hắn thấy là Cố Hành Giản, ghé vào hàng rào gỗ, khóe mắt muốn nứt ra: “Cố Hành Giản, ta chính là Kim Quốc Hải Lăng vương, ngươi lại dám xem ta như phạm nhân giam ta lại! Ngươi rốt cuộc muốn thế nào!”

Cố Hành Giản bảo chủ bộ rời đi trước, Sùng Minh chuyển một cái ghế gỗ đến cho hắn ngồi.

Sau khi hắn ngồi xuống, bình tĩnh nói: “Người của ngươi phóng hỏa nha môn Đại Tống ta, làm bỏng binh lính Đại Tống ta. Giam ngươi ở chỗ này, là bảo toàn tánh mạng của ngươi. Nếu không, ngươi cho rằng đi Hưng Nguyên phủ, Ngô Lân sẽ bỏ qua cho ngươi sao? Đến lúc đó cho dù ngươi thiếu một cánh tay hay một cái chân, Kim Quốc còn có thể vì ngươi xuất binh?”

Hoàn Nhan Lượng bắt lấy hàng rào gỗ thô mộc kia, khí thế giảm xuống một nửa. Hắn nghe nói người của Hoàn Nhan Tông Bật xen lẫn với người của hắn nghĩ cách cứu viện, bắt đi phu nhân của Cố Hành Giản, suýt nữa đã xảy ra chuyện. May mắn không phải hắn hạ mệnh lệnh, bằng không Cố Hành Giản sẽ không ngồi ở chỗ này nói chuyện với hắn, một đao làm thịt hắn cũng có khả năng. Người này trước nay đều không phải thiện nam tín nữ gì.

“Ngày mai, ngươi sẽ bị áp đi Hưng Nguyên phủ, Hoàn Nhan Xương ở nơi đó chờ ngươi. Nhưng ta muốn ngươi đáp ứng ta hai điều kiện trước.” Cố Hành Giản phất tay áo nói.

“Điều kiện gì?” Hoàn Nhan Lượng tức khắc khẩn trương lên.

Cố Hành Giản nhìn về phía hắn: “Cũng không phải việc khó làm. Thứ nhất, ta hy vọng ngươi có thể thả tự do cho Khang Phúc quận chúa và hài tử nàng sinh ra. Thứ hai, ta muốn Hoàn Nhan Tông Bật chết.”

“Nếu ta không đáp ứng thì sao?” Hoàn Nhan Lượng nắm tay lại nói.

Cố Hành Giản giãn khóe miệng: “Hải Lăng vương chỉ sợ còn chưa rõ ràng lắm tình cảnh của mình. Đường đi Hưng Nguyên phủ không tính là xa xôi, nhưng trên đường có lẽ sẽ gặp được bạo dân tập kích hay là người bịt mặt ám sát, chuyện này ở biên cảnh là chuyện rất thường thấy. Cố mỗ đương nhiên hy vọng có thể bảo hộ Hải Lăng vương an toàn trở về Kim Quốc, nhưng muốn xem Vương gia có đáng giá để Cố mỗ tương hộ hay không.”

Vẻ mặt Hoàn Nhan Lượng có chút mê mang, yên lặng mà đi đến góc tường ngồi xuống. Hắn thật sự thích Triệu Thiều, còn nghĩ đối đãi hài tử bọn họ thật tốt, về sau cho nó làm quan. Hắn tuy rằng không có cách nào để Triệu Thiều làm chính thất phu nhân, nhưng cả đời sẽ yêu thương nàng thật tốt. Nhưng nàng dù sao cũng là quận chúa Đại Tống, nàng muốn về nhà, muốn tự do, nếu không Cố Hành Giản sẽ không tới nói với hắn những lời này.

Hắn nhớ tới ngày ấy khi phủ nha cháy, hắn muốn lôi kéo Triệu Thiều đi cùng, nàng lại cự tuyệt. Thần sắc của nàng quyết tuyệt mà lại xa lạ, dường như không phải là nữ nhân hắn nhận thức. Mà đã nhiều ngày ở đại lao phủ nha, nàng một lần cũng chưa tới nhìn xem hắn. Nàng là quận chúa Đại Tống, người Tống nhất định sẽ không khó xử nàng, cách giải thích duy nhất là bản thân nàng không muốn tới.

Nhiều năm như vậy, nàng chưa bao giờ xem vương phủ như là nhà, cũng không xem hắn thành trượng phu.

Niệm tưởng trong lòng nàng, vẫn là cố thổ và người thân. Tựa như phương bắc Trung Nguyên, hiện giờ đã là lãnh thổ người Kim, nhưng dù Kim Quốc thống trị người Tống, chưa bao giờ có một khắc từ trong xương cốt khuất phục bọn họ. Những người đó chỉ nhận hoàng đế Đại Tống là hoàng đế, bọn họ không nói Nữ Chân ngữ, mặc y phục người Hán, khi nhắc tới cố quốc với con cháu tràn đầy thâm tình tận đáy lòng, coi người Kim là kè thù sinh tử.

Đây là khí tiết của người Tống, một dân tộc vĩnh viễn không có khả năng bị chinh phục tinh thần và tín ngưỡng.

Cố Hành Giản kiên nhẫn đợi trong chốc lát. Trong đại lao tiếng kêu oan không dứt bên tai. Nhưng chân chính bị bắt vào trong lao tù, lại có mấy kẻ trong sạch? Thật lâu sau, hắn mới nghe được thanh âm nặng nề của Hoàn Nhan Lượng: “Ta đáp ứng ngươi. Sau khi trở về, sẽ đưa đem đứa bé về đây. Cố Hành Giản, ta hoàn toàn không phải là sợ ngươi. Ta Hoàn Nhan Lượng tuyệt không sợ chết, ta chỉ muốn thành toàn cho nàng. Còn Hoàn Nhan Tông Bật, không cần ngươi nói, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.”

Cố Hành Giản vốn nghĩ Hoàn Nhan Lượng không dễ dàng đáp ứng, còn để lại hậu chiêu, không ngờ Hoàn Nhan Lượng thống khoái đồng ý như vậy. Hắn gật đầu nói: “Như thế rất tốt, Vương gia sớm chút nghỉ ngơi đi…… Đúng rồi, ta bắt được một kẻ tên là Cao Ích, là phụ tá bên cạnh Ân Bình Quận Vương. Hắn tới Thành Châu, là vì gặp Vương gia?”

“Ta không quen biết hắn.” Hoàn Nhan Lượng nhẹ nhàng bâng quơ nói, “Chưa bao giờ nghe qua.”

Cố Hành Giản không nói gì nữa, đi cùng Sùng Minh rời đại lao.

Chờ rời khỏi phủ nha Thành Châu, Sùng Minh mới nói: “Tướng gia, Hoàn Nhan Lượng có phải đang nói dối hay không? hai người Kim rõ ràng cung khai là Cao Ích báo cho bọn họ hành tung của phu nhân. Cao Ích đầu tiên là làm Trần Giang Lưu phân tán lực chú ý của chúng ta, sau đó phối hợp với người Kim nghĩ cách cứu viện Hoàn Nhan Lượng, chẳng qua kế hoạch thất bại. Hoàn Nhan Lượng sao có thể không quen biết hắn?”

Cố Hành Giản gom lại áo choàng trên người: “Vừa rồi ta đột nhiên đặt câu hỏi, thần sắc hắn như thường, cũng không có chút mất tự nhiên nào. Có lẽ Cao Ích là tới gặp Hoàn Nhan Tông Bật. Nhưng chúng ta không bắt được Cao Ích, không có cách nào bằng lời nói một phía của Trần Giang Lưu định Ân Bình Quận Vương có tội. Hắn luôn có thể đẩy hết trách nhiệm lên người Cao Ích.”

Ân Bình Quận Vương nếu dám mạo hiểm hành sự như thế, khẳng định đã nghĩ kỹ đối sách sau khi thất bại, huống chi người phía sau hắn là Ngô Hoàng Hậu và Mạc Hoài Tông. Nha dịch dắt ngựa của bọn họ lại đây, Cố Hành Giản sải bước lên ngựa nói: “Chuyện của Ân Bình Quận Vương, chờ về đô thành lại nói.”

……

Hạ Sơ Lam ngủ đến nửa đêm bỗng nhiên tỉnh lại, theo bản năng kêu một tiếng “Phu quân”, bên cạnh không ai đáp lại. Nàng cảm thấy khát nước, đứng dậy muốn xuống giường rót nước, Tư An nghe thấy thanh âm vội vàng tiến vào.

“Cô nương nằm đừng nhúc nhích, muốn lấy đồ gì để nô tỳ đi lấy.”

Hạ Sơ Lam ngồi ở trên giường, nói: “Em rót cho ta một chén nước đi. Em sao lại không đi ngủ?”

“Tướng gia trước khi đi bảo nô tỳ tới chăm sóc cho cô nương. Ngài nói có việc đi ra ngoài một chút, sẽ nhanh trở về.”

Hạ Sơ Lam nhìn nhìn màn đêm đen đặc ngoài cửa sổ, rõ ràng đã rất khuya. Lần trước sau khi xảy ra chuyện, hắn gần như không rời khỏi trạm dịch. Chắc là có chuyện rất quan trọng, mới chọn lúc nàng ngủ đi làm.

Tư An vén màn lên, đưa ly sứ đã rót đầy nước cho Hạ Sơ Lam, còn nói thêm: “Lúc còn sớm, Tiêu đại nhân có tới, nghe thấy cô nương đã ngủ, cũng không để nô tỳ quấy rầy. Ngài hình như tới chào từ biệt, nói ngày mai phải đi Hưng Nguyên phủ, bảo cô nương chiếu cố bản thân thật tốt.”

Hạ Sơ Lam nói đã biết. Mấy ngày này Tiêu Dục vì nàng bận trước bận sau, người lại rất khi xuất hiện trước mặt nàng. Hai người rõ ràng là huynh muội thân nhất, lại bởi vì từ nhỏ tách ra, quan hệ giữa hai người còn rất mới lạ. Hạ Sơ Lam vốn bài xích cửa thân thích Tiêu gia này, ở trong lòng nàng có cảm tình nhất trước sau là Hạ gia; Đỗ thị, Hạ Diễn và tam thúc bọn họ mới là thân nhân của nàng.

Nhưng sự thật chứng minh huyết thống thật sự có lực hấp dẫn kỳ lạ. Nàng đối với Tiêu Dục trong thời gian ngắn ngủi đã sinh ra vài phần thân cận.

Người này là ca ca một mẹ đẻ ra của nàng, cũng toàn tâm toàn ý che chở nàng. Nàng không phải ý chí sắt đá, không thể không động dung. Chỉ là Tiêu gia rốt cuộc là hoàng tộc tiền triều, hoàng đế kiêng kị. Nàng chỉ sợ thân phận của mình, tương lai sẽ thêm phiền toái cho Cố Hành Giản.

Cố Hành Giản rất ít khi nhắc tới chính sự với nàng, nhưng nàng vẫn có thể từ trong lời nói của người khác biết được, lần này Phổ An Quận Vương gặp nạn, chỉ sợ cũng không phải ngẫu nhiên. Trong triều có người muốn diệt trừ hắn, mà người này rất có thể là Ân Bình Quận Vương.

Xem ra tranh đoạt ngôi vị hoàng đế đã không thể tránh được. Vì vị trí tối cao thiên hạ, huyết thống thân tình lại tính là gì đây?

Nàng đang còn suy nghĩ, ngoài màn Tư An kêu lên: “Tướng gia đã trở lại!”

Cố Hành Giản cởi áo choàng giao cho Tư An, đi đến bên giường, vén màn lên hỏi: “Sao nàng lại tỉnh?”

Trên người hắn mang theo chút khí lạnh bên ngoài, Hạ Sơ Lam nắm tay hắn cười nói: “Vì khát nước. Ta đã khá hơn nhiều, chàng nếu có việc thì cứ đi, không cần vẫn luôn canh giữ bên cạnh ta.”

Cố Hành Giản sờ sờ đầu nàng, cởi xiêm y nằm ở bên cạnh nàng: “Công việc bên này rất nhanh sẽ kết thúc, không lâu nữa, chúng ta sẽ phải về đô thành. Nàng thật sự phải dưỡng thân thể cho thật tốt, đường sá xa xôi, sợ nàng không chịu nổi lăn lộn.”

Tư An tắt đèn trong phòng lui ra ngoài, trong màn liền tối, chỉ có vài tia ánh trăng nhàn nhạt.

Hạ Sơ Lam dựa vào khuỷu tay Cố Hành Giản, nghe hô hấp đều đều của hắn, hỏi: “Chàng đã quyết định duy trì Phổ An Quận Vương, đúng không?”

Cố Hành Giản ừ một tiếng: “Ta cần giúp hắn chấm dứt án thất thoát tiền đồng lần này.”

“Tướng gia, có chuyện ta muốn nói với chàng.” Hạ Sơ Lam bỗng nhiên nghiêm túc nói.

Cố Hành Giản cười cười: “Đang êm đẹp, sao lại kêu ta như vậy?”

Hạ Sơ Lam nói: “Ta nghe bọn họ nói, bá tánh ở đây vì dùng tiền đồng giao dịch da lông và lương thực với Kim Quốc, bị bắt vào đại lao. Bọn họ làm như vậy, bất quá là vì không có kế sách mưu sinh nào. Nhưng ta nghe được Lợi Châu thừa thãi một loại cây có mùi hương. Nhựa cây tinh luyện ra hương liệu, có thể làm son phấn hương cao. Nhưng ở đây không có xưởng, cũng không có thương đội nguyện ý lui tới buôn bán. Ta có ý tưởng, thỉnh Hạ gia hay huynh trưởng phái người thành lập xưởng hương liệu, thuê bá tánh địa phương, cũng nhờ thương đội bán thành phẩm đi Giang Nam hay Kim Quốc. Chàng nói có được hay không?”

Cố Hành Giản không nghĩ tới nàng nằm trên giường tĩnh dưỡng lại đang cân nhắc những việc này, trách không được thường lôi kéo Vương bà tử nói chuyện. Rốt cuộc là nhạy bén của thương nhân, chú ý tới những chỗ hắn chưa từng chú ý. Hắn ôm nàng vào trong ngực, thấp giọng nói: “Đương nhiên là được. Chẳng qua một hai nhà thương hộ chỉ sợ khó có thể hình thành quy mô lớn. Chờ sau khi trở về, ta liền bảo Hộ Bộ và Công Bộ thương thảo đối sách. Nàng an tâm dưỡng thai, đừng nghĩ những việc này.”

Hắn là Tể tướng, suy nghĩ chu toàn hơn so với nàng, huy động được sức người sức của cũng to lớn hơn nàng. Nàng chỉ là đưa ra một ý tưởng, nếu được hắn tiếp thu, chuyện về sau tất nhiên không cần nhọc lòng.

Nàng ngáp một cái, dựa vào trong lòng ngực hắn, nhắm mắt lại nói: “Rời đô thành mấy tháng, có hơi tưởng niệm, rốt cuộc có thể trở về……”

Cố Hành Giản lấy chăn ở phía sau nàng đắp cho nàng thật kỹ, lại không buồn ngủ.

Lần này trở về, còn chưa biết chờ đợi bọn họ sẽ là gì đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.