Sủng Trong Lòng Bàn Tay

Chương 5: Chương 5




Editor: Masha

Hạ Sơ Lam đi ra cửa viện Thạch Lân, nhịn không được ngẩng đầu nhìn xem biển trúc viết hai chữ “Thạch Lân”. Chữ do chính Hạ Bách Thịnh tự tay viết lúc sinh hạ Hạ Diễn năm ấy, lúc đầu treo trong thư phòng ở Tuyền Châu.

Thạch lân trên bầu trời, ước vọng đứa trẻ sau này xuất sắc. Phụ thân đối với Hạ Diễn hẳn là ký thác kỳ vọng rất cao đi.

Cách đó không xa là tòa thư các hai tầng, ẩn dưới tàng cây, không rõ hình dáng, không thắp đèn dầu. Hạ Bách Thịnh thích nhất thu thập thư tịch không xuất bản nữa và tranh chữ của danh gia, tiêu phí không ít tiền bạc. Dù là thật hay giả, lúc mua được ông đều cao hứng như trẻ nhỏ.

Lúc chuyển nhà, Đỗ thị lấy ra không ít tư trang của bản thân, đem toàn bộ tranh chữ đều dời đến Thiệu Hưng, cất bên trong tòa thư các này.

Hiện giờ thư tịch còn ở đây, lại chỉ có ánh trăng rơi đầy trên xà nhà.

Đêm nay Hạ Sơ Lam nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại không ngủ được. Tìm được Cố nhị gia, nhất định có thể tìm được vị tiên sinh kia. Nàng thật không đau lòng tiền tài, mà thật sự luyến tiếc quyển sách đó, không thử tìm thì không cam lòng. Nhưng theo trực giác của nàng vị tiên sinh kia không phải là người thường, chỉ sợ…… rất khó đối phó.

Chờ đến lúc mặt trời ló dạng, nàng mới mơ hồ buồn ngủ. Mới vừa nhắm mắt liền nghe thấy thị nữ thấp giọng nghị luận ríu rít ngoài cửa sổ.

Hạ Sơ Lam nhíu mày hô: “Tư An!” Tư An lập tức vào, bên ngoài màn lụa màu tím nhẹ giọng hỏi: “Cô nương, các nàng làm phiền ngài?”

“Bên ngoài có chuyện gì mà ồn ào vậy?” Hạ Sơ Lam không vui hỏi.

Tư An do dự một chút, ấp úng nói: “Mấy tiểu tỷ muội nơi khác tới truyền lời, nói Nhị cô nương đã trở lại.”

Hạ Sơ Lam từ trên giường ngồi dậy, xoa huyệt thái dương.

Trưởng nữ nhị phòng Hạ Sơ Huỳnh xuất giá vào hai năm trước, nhà trai là Bùi Vĩnh Chiêu, nguyên quán Tuyền Châu, trong nhà theo con đường làm quan, tổ tiên cũng từng làm quan lớn. Bùi Vĩnh Chiêu đi thi trúng đệ tứ giáp, cũng coi như có công danh, lúc đầu kỳ thật hắn chướng mắt thanh mai trúc mã Hạ Sơ Huỳnh.

Lúc hắn không trúng tuyển lên trên, nhị phòng Hạ gia bên này ra tiền xuất lực, nhờ người khắp nơi, cuối cùng giúp hắn lưu tại Lâm An lăn lộn làm một chức quan nhỏ, Hạ Sơ Huỳnh lúc này mới được như ước nguyện.

Nữ nhi thương hộ có thể gả cho quan gia làm chính thê, nói ra cũng là trên mặt thiếp vàng. Hàn thị vì thế kiêu căng ngạo mạn một trận.

Hạ Sơ Lam lại cảm thấy Bùi Vĩnh Chiêu không phải lương xứng, nếu không cũng sẽ không chờ đến khi Hạ gia giúp hắn tìm phương pháp tốt mới đáp ứng cưới Hạ Sơ Huỳnh. Nhưng người nhị phòng đều không thèm để ý, nàng cũng lười xen vào việc người khác.

Thành thân mấy năm nay, Hạ Sơ Huỳnh một khi có việc liền chạy về nhà, lần này chắc cũng không ngoại lệ.

Tư An nhìn cô nương nhà mình không nói lời nào, cho rằng nàng sinh khí, vội vàng nói: “Nô tỳ đi kêu các nàng đừng làm ồn.”

“Thôi, ta không ngủ, tùy các nàng thôi.” Hạ Sơ Lam nhàn nhạt nói, lại nghĩ tới một chuyện, “Nhị tỷ phu có cùng trở về không?”

Tư An lắc lắc đầu.

……

Hạ Sơ Huỳnh và nhóm thị nữ vú già hấp tấp vào viện Tùng Hoa, Hàn thị sớm đứng ở cửa nhà chính chờ, mắt thấy nữ nhi đi vào, vội vàng xuống bậc thang: “A Huỳnh, con không phải nói không về? Như thế nào lại……”

Hạ Sơ Huỳnh đem Hàn thị kéo vào phòng, kề tai bà nói một phen. Hàn thị mừng rỡ: “Con thật sự có? Phật tổ phù hộ, thật là cám ơn trời đất! Chuyện này cũng nhờ mẹ kiên định.” Nữ nhi gả đến Bùi gia hai năm, bụng vẫn không động tĩnh, sợ Bùi Vĩnh Chiêu nạp thiếp, liên tiếp mang tin trở về cầu cứu. Hàn thị cũng dùng hết các loại biện pháp, cuối cùng làm nàng có mang hài tử.

Hạ Sơ Huỳnh xấu hổ nói: “Lần trước chàng cảm thấy ghê tởm, ban đầu còn không tin. Sau lại thỉnh đại phu về nhà xem, mới chẩn đoán chính xác. Quan nhân lúc đầu định cùng con trở về, vừa vặn có việc, hai ngày sau mới đến.”

Hàn thị gật gật đầu, lại không yên tâm: “Hay là kêu Lý đại phu thường dùng trong nhà tới xem cho con?”

“Cũng được.” Hạ Sơ Huỳnh đáp.

Hàn thị lập tức gọi người đi thỉnh đại phu, Hạ Sơ Huỳnh lệnh cho thị nữ đem mấy hộp quà lớn lớn bé bé đến trước mặt Hàn thị, mở ra từng cái cho bà xem.

“Mẹ, con cho ngươi mang son phấn, còn có lăng la tơ lụa, đều là loại lưu hành nhiều nhất hiện nay. Mẹ xem xem có thích hay không?”

“Thích, con đưa, mẹ làm sao không thích?” Hàn thị ngày thường yêu nhất đi giao du yến tiệc, đem chính mình trang điểm thật đẹp một phen. Nhìn mấy thứ này, vui mừng đến mặt đầy hồng quang.

Hai mẹ con vui vẻ hàn huyên trong chốc lát, Tứ cô nương Hạ Sơ Thiền xoa đôi mắt vào nhà chính: “Mẹ, tỷ tỷ đã về đúng không……” Hôm qua nàng cùng nhóm huynh đệ tỷ muội gần tuổi chơi hết sức, lúc này còn chưa tỉnh hẳn.

“Thiền Nhi, mau tới đây.” Hạ Sơ Huỳnh gọi muội muội vào nhìn, nhịn không được khen, “Trong chúng ta Thiền Nhi lớn lên thật đẹp mắt, tương lai nhất định có thể tìm người trong sạch gả cho.”

Hạ Sơ Thiền mặt đỏ ngượng ngùng: “Tỷ tỷ nói gì vậy……”

Hạ Sơ Huỳnh sủng nịnh mà nhéo nhéo mặt nàng: “Có gì đâu mà thẹn thùng? Muội đến mười bốn tuổi, sớm muộn gì cũng phải gả cho người. Vừa lúc nhờ mẹ giúp muội chọn thật tốt.”

“Nói đến chuyện này ta liền nổi giận. Tìm cho nó mấy nhà, nó đều không hài lòng. Ta nghĩ nên nhờ cô gia hỗ trợ tìm.” Hàn thị trừng mắt nhìn tiểu nữ nhi, khẩu khí lại là cực sủng ái. Hạ Sơ Thiền từ nhỏ được Hàn thị nuông chiều, tâm cao ngất, thấy người bình thường tự nhiên là chướng mắt.

Lúc sau Lý đại phu đến Tùng Hoa viện chẩn đoán hỉ mạch của Hạ Sơ Huỳnh là chính xác, khai mấy phương thuốc dưỡng thai. Hàn thị cảm tạ Lý đại phu, lại thưởng cho toàn bộ ma ma và thị nữ hồi môn của Hạ Sơ Huỳnh.

Mắt thấy tức phụ mới muốn tới nơi ở của lão phu nhân kính trà, Hàn thị thúc giục Hạ Sơ Thiền đi thay quần áo.

Hạ Sơ Huỳnh lôi kéo mẫu thân đến bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: “Mẹ còn nhớ rõ lá thư con gửi về kia?”

“Đương nhiên nhớ rõ, làm sao vậy?”

Hạ Sơ Huỳnh thanh âm càng nhỏ: “Con hỏi thăm qua, sự kiện kia là có thật. Ban đầu phủ Anh quốc công còn che giấu, sau Mạc Tú Đình tức giận trở về nhà mẹ đẻ, Mạc lão cũng nổi trận lôi đình. Chúng ta nên sớm làm tính toán.”

Hàn thị tròng mắt xoay chuyển, lập tức hiểu ý.

Hạ Sơ Lam cùng Lục Ngạn Viễn có một đoạn chuyện cũ, tuy rằng lão phu nhân cùng đại phòng giữ kín như bưng, nhưng Hàn thị tự nhiên có năng lực hỏi thăm rõ ràng. Phủ Anh quốc công so sánh cùng bọn họ là thương hộ tiểu dân, quả thực giống như mây trên trời, trèo cao không nổi. Hạ Sơ Lam cùng Lục Ngạn Viễn không có kết quả cũng là hợp lý hợp tình.

Nhưng nếu Lục Ngạn Viễn thật sự cùng Mạc Tú Đình hòa li, trở về tìm Hạ Sơ Lam? Đến lúc đó nha đầu chết tiệt kia có thể nói là bay lên cành cao làm phượng hoàng, tâm lão phu nhân còn không biết thiên vị đại phòng đến mức nào. Nhị phòng đừng nói lấy về quyền lực đương gia, chỉ sợ ở trước mặt đại phòng vĩnh viễn không dám ngẩng đầu.

Lại nói dù sao thì đại phòng cũng có nhi tử của chính thê, còn rất có tiền đồ, chỉ là không thân cận lão phu nhân mà thôi.

Hàn thị không tin chính mình đấu không lại mấy cô nhi quả phụ, tâm sinh một kế.

……

Hạ lão phu nhân ở tại viện phía Bắc, sân ở phía nam, ánh nắng tràn đầy, có một mảnh rừng rậm rạp, đều là các loại tùng bách linh tinh, bà nắm giữ quy chế tối cao của Hạ gia.

Dưới gối bà vốn có một nữ ba nam, rất nhiều năm trước trưởng nữ gả đến Thục Trung, cùng trong nhà hiếm khi lui tới. Trưởng tử Hạ Bách Thịnh, con thứ Hạ Bách Mậu đều là thương nhân, chỉ có con thứ xuất lão tam Hạ Bách Thanh khảo công danh từ sớm, ở Tuyền Châu đương chức quan nhỏ hàm cửu phẩm. Nhưng lúc sau Hạ Bách Thịnh xảy ra chuyện, chức quan của ông cũng làm không xong, nhàn rỗi ở nhà.

Quan hệ giữa tam phòng và lão phu nhân thực xa cách, tam phòng đơn độc ở thiên viện, trừ bỏ ngày thường thỉnh an lão phu nhân bên ngoài, rất ít khi vào viện.

Hôm nay là ngày thứ nhất Tiêu Âm vào cửa, lão phu nhân cố ý cũng gọi người tam phòng lại đây nhận thân, Bắc viện mới náo nhiệt như thế.

Hạ Sơ Lam một bên cùng Đỗ thị nói chuyện, một bên nhìn thoáng qua tam phòng. Tam thẩm nàng Liễu thị mặc áo ngoài màu trắng, váy dài xanh nhạt, trên đầu chỉ đơn giản cắm hai cây trâm bạc, rũ mắt ngồi đó. Nhi nữ duy nhất của tam phòng Hạ Tĩnh Nguyệt cũng cẩn thận chặt chẽ mà đứng bên mẫu thân, duy chỉ không thấy bóng dáng tam thúc Hạ Bách Thanh.

Hạ Sơ Lam cảm thấy kỳ quái, thị nữ đỡ lão phu nhân tiến vào, tất cả mọi người đứng lên hành lễ.

Đỗ thị thân mình không tốt, đứng lên có chút chậm.

Xưa nay lão phu nhân không thích bộ dáng yếu ớt của Đỗ thị, khẽ nhíu mày, nhìn sang trưởng tôn bên kia. Hạ Khiêm sơ lãng đĩnh bạt, tuấn tú lịch sự. Tiêu Âm đứng bên cạnh hắn mặc áo ngắn sắc đỏ, áo ngoài thêu hoa sen, váy dài màu nhạt, sắc mặt có chút trắng bệch.

Lão phu nhân ngồi xuống, phất tay, mọi người cũng ngồi xuống theo. Hàn huyên một chút, tân tức phụ theo lễ dâng trà.

Hai chân Tiêu Âm run lên, khẽ cắn môi, ma ma hồi môn đỡ nàng quỳ xuống. Phía dưới đôi mắt nàng có hai quầng thâm, tư sắc vốn không xuất chúng nay lại có chút tiều tụy. Đêm qua là lần đầu tiên của nàng, Hạ Khiêm lại chẳng có chút thương tiếc nào, lăn lộn đến tận bình minh mới bỏ qua.

Nàng chưa bao giờ biết nam nhân trên giường hung mãnh hành sự như thế, giống như muốn đem nàng xé rách thành từng mảnh. Trên người nàng tất cả đều là vết bầm chi chít, buổi sáng khi tắm gội, ma ma hồi môn hỏi, nàng cũng chỉ có thể gượng cười qua loa lấy lệ.

Lão phu nhân trầm mặc mà tiếp nhận trà uống, trong lòng đối với tức phụ của trưởng tôn này cũng không quá vừa lòng, tùy tiện bảo thị nữ thưởng đồ vật qua loa, liền lệnh Thường ma ma bên cạnh mang Tiêu Âm nhận người.

Trưởng bối các phòng đều tặng lễ gặp mặt, lúc đến trước mặt Liễu thị, Liễu thị nhẹ giọng nói: “Thật xin lỗi, tam thúc con có việc gấp, sáng sớm liền ra cửa. Hành lễ thì miễn đi, đây là một chút tâm ý của chúng ta.” Nói xong, một thị nữ phía sau đem một cái tráp tinh xảo đưa qua.

Tam phòng xưa nay tiết kiệm, Liễu thị và Hạ Tĩnh Nguyệt đều ăn mặc thực mộc mạc. Cái tráp này thoạt nhìn lại xa xỉ.

Tiêu Âm cảm tạ, Hàn thị ở bên cạnh xen mồm nói: “Lời này của đệ muội thế nhưng không đúng, ngươi là trưởng bối, A Âm nên hành lễ với ngươi. Nếu Tam đệ không ở, nàng hành lễ hai cái, ngươi thay Tam đệ nhận.” Lời nói gian giảo, khẩu khí cũng không tốt.

Bà mẫu đã lên tiếng, Tiêu Âm ngoan ngoãn mà quỳ xuống lạy hai lần. Hành lễ xong, Liễu thị vội vàng duỗi tay, đỡ nàng đứng lên. Liễu thị cũng là người từng trải, nhìn cô dâu mới khí sắc không tốt, cũng đại khái đoán được chuyện như thế nào.

Hàn thị còn muốn nói hai câu nữa, lại bị Hạ Bách Mậu bên cạnh kéo tay áo. Nhưng Hàn thị nuốt không trôi cục tức này, Hạ Bách Thanh đến tột cùng có chuyện gì quan trọng, ở thời điểm tân tức phụ kính trà đi làm? Rõ ràng là ỷ vào đã làm quan, không xem nhị phòng bọn họ ở trong mắt!

Hạ Bách Mậu cùng Hàn thị lôi kéo một trận, khuyên can mãi, cuối cùng không để thê tử nói thêm lời khó nghe nào. Hạ lão phu nhân bình tĩnh xem biến, nói với Hạ Khiêm: “Con thành thân, cũng đừng lơ là việc học. Kỳ thi mùa thu năm nay nên chuẩn bị cho tốt, cả nhà ngóng trông con đậu cao.”

Lời nói bao hàm vài phần ẩn ý, mong hắn đừng sa vào nữ sắc.

Hạ Khiêm ngoài miệng đáp ứng, trong lòng lại ngượng ngùng. Hắn rõ ràng đã thực nỗ lực, nhưng đã qua một lần khoa cử một cái chức bên Lễ Bộ cũng không trúng, hắn ít nhiều bị đả kích.

Hắn theo bản năng mà nhìn Hạ Sơ Lam ngồi ở đối diện. Tóc nàng chải thành một kiểu tóc đồng tâm, chuỗi trân châu quấn vòng trên búi tóc, đuôi tóc lộ ra hai dây cột màu hồng phấn, uyển chuyển nhẹ nhàng linh động. Trên lỗ tai mang khuyên tai trân châu, trân châu hai cái lớn hai cái nhỏ, hình dạng như con bướm, còn dùng hồng bảo thạch điểm xuyết thành hai con mắt, dị thường tinh xảo.

Nàng vẫn thường yêu thích mặc xiêm y sắc trắng, vô luận là áo ngoài hay là áo váy, phía trên đều có thêu thùa hoa văn, thanh nhã tinh xảo, hơn nữa mỹ mạo như hoa quỳnh, trang điểm như thế nào đều đẹp.

Tiêu Âm lui về bên người Hạ Khiêm, vốn mong đợi trượng phu quan tâm hỏi han một câu, tiếc rằng Hạ Khiêm căn bản không nhìn nàng. Theo ánh mắt Hạ Khiêm, nàng nhìn Hạ Sơ Lam ngồi phía đối diện, dù chỉ tùy ý giơ tay xoay khuyên tai cũng diễm quan quần phương.

Tiêu Âm không khỏi sinh lòng hâm mộ.

Tam cô nương Hạ gia, từ sớm ở Tuyền Châu mỹ danh lan xa. Khi đó, người hướng Hạ gia cầu thân, mỗi ngày đều phải ở ngoài cửa xếp hàng. Sau thanh danh Hạ Sơ Lam hỏng rồi, trên phố lời nói khó nghe gì đều truyền ra, dọa lui không ít người cầu thân.

Nhưng có người vẫn như cũ, si tâm không thay đổi.

Quả nhiên nữ nhân chỉ cần lớn lên đẹp thì đó là phúc lớn của ông trời ban cho.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.