Sủng Trong Lòng Bàn Tay

Chương 63: Chương 63




Editor: Masha

Theo lý thuyết trước khi làm lục lễ, cần bà mối trước tới cửa dò hỏi ý tứ nhà gái, sau khi song phương trong nhà đều đồng ý, mới bắt đầu lục lễ. Nhưng vì tỏ vẻ trịnh trọng, Cố Cư Kính đi theo bà mối tới cửa. Bà mối này là Tôn bà mối hạng nhất đô thành, chuyên môn làm mai cho hoàng thất và quan lại, hảo nhân duyên thành tựu trong tay bà nhiều đếm không xuể, không dễ dàng thỉnh được bà.

Bà mang trang sức trên đầu, mặc áo ngoài màu tím, phe phẩy quạt tròn, đi theo sau Cố Cư Kính. Mặt khác còn có mấy gã tùy tùng sai vặt mang lễ phẩm, đoàn người mênh mông cuồn cuộn vào Hạ gia.

Hạ Sơ Lam phân phó không được đi Ngọc Trà Cư quấy rầy, thị nữ liền chạy tới Tùng Hoa Viện bẩm báo. Mọi người Nhị phòng đều khiếp sợ.

Hạ Sơ Thiền lẩm bẩm hỏi: “Ngươi nói cầu hôn ai?”Thị nữ tới bẩm báo nói: “Cố nhị gia tới thay đệ đệ hắn cầu hôn, muốn cưới tam cô nương chúng ta!”

Hàn thị đột nhiên đứng lên, điểm tâm còn chưa nhét vào miệng tất cả đều rơi xuống đất, dập nát hết. Bà trăm triệu lần không ngờ được, một thế tử Anh Quốc Công còn chưa đủ, Hạ Sơ Lam thế nhưng còn có thể bẻ được cả Tể tướng! Hơn nữa lần này nhân gia không phải muốn nàng đi làm thiếp, mà cưới làm chính thê. Tể tướng phu nhân, chính là thân phận nhất phẩm cáo mệnh, phong cảnh cỡ nào!

Không chỉ là Hàn thị, người nhị phòng đều chấn kinh tột đỉnh. Bọn họ đều cho rằng Hạ Sơ Lam dẫu rất giỏi, có thể gả cho tiểu môn tiểu hộ quan gia đã rất không tồi, sao nghĩ đến đương triều Tể tướng thế nhưng muốn cưới nàng! Kiệu tám người khiêng nâng vào tướng phủ, về sau người nhị phòng bọn họ nhìn thấy người đại phòng đâu chỉ là thấp hơn một đoạn, quả thực là không dám ngẩng đầu!

Trong khoảng thời gian ngắn tâm tư mọi người nhị phòng đều hết sức phức tạp, một bên vì leo lên Tể tướng cao môn này mà vui sướng, một bên lại vì Hạ Sơ Lam cao gả mà cảm thấy hụt hẫng. Hàn thị thậm chí nghĩ, nếu cưới chính là nữ nhi bà thì tốt rồi.

Hạ Khiêm siết chặt quả đấm, trong mắt tràn ngập một cỗ khói mù. Một loại cảm giác bị người cướp đi đồ trọng yếu không cam lòng, phẫn nộ còn có tuyệt vọng giống như sóng lớn cuốn đến, nháy mắt bao phủ hắn. Nhưng Cố Hành Giản thật sự quá cường đại, cường đại đến mức ở trước mặt hắn, Hạ Khiêm căn bản không đáng giá nhắc tới.

Huống chi, Hạ Khiêm biết, hắn cùng Hạ Sơ Lam là ruột thịt đường huynh muội. Loại quan hệ huyết thống này chú định cơ luyến của hắn sẽ không có bất luận kết quả gì. Hắn muốn tranh đến đoạt đi, đều không có lý do.

Hạ Bách Mậu từ trong khiếp sợ phản ứng lại, biết không thể chậm trễ Cố nhị gia, vội vàng theo thị nữ đi trước. Cố Cư Kính tùy ý ngồi trên ghế, một tay cầm chén trà, một tay gác trên đùi, kiên nhẫn chờ người chủ sự tiến đến.

Tôn bà mối nhìn thấy Hạ Bách Mậu tới, cười khanh khách đi qua hành lễ: “Đại hỉ a! Nhị lão gia.”

Trước khi đến bà đã hỏi thăm rõ ràng trên dưới Hạ gia, hơn nữa nhãn lực hơn người, lập tức liền nhận ra Hạ Bách Mậu. Không có bản lĩnh này, cũng không chỉ dựa vào ba tấc lưỡi trơn tru mà trở thành đô thành đệ nhất bà mối.

Hạ Bách Mậu không có công danh trong người, Cố Cư Kính cũng không đứng dậy, chỉ chắp tay thi lễ: “Hôm nay ta đến thay mặt đệ đệ ta cầu hôn, Hạ cô nương có nói qua với các người chưa?”

Hạ Bách Mậu ngơ ngẩn lắc đầu. Căn bản hắn chưa từng nghe Hạ Sơ Lam nói gì.

Cố Cư Kính thở dài, từ trong tay áo móc ra một tấm thiệp, để Tôn bà mối đưa qua: “Hiện tại không có công phu giải thích nhiều như vậy. Nguyên bản hai nhà kết thân phải làm lục lễ, nhưng tam lễ đầu đều chỉ là đi ngang qua sân khấu, lại hao phí thời gian, chúng ta nên giản lược đi. Phụ thân Hạ cô nương đã qua đời, định thiếp này liền do ông và mẫu thân của nàng xem qua. Mặt trên là tên huý tam đại phụ tổ nhà chúng ta, quan phẩm chức vị, a đệ ta ở trong nhà đứng hàng thứ mấy, sinh thần bát tự, còn có người chủ hôn.”

Hạ Bách Mậu tiếp nhận định thiếp, nhìn thoáng qua, sau đó nói: “Nhị gia, chuyện này ta không làm chủ được, còn phải hỏi qua ý tứ nương và đại tẩu.”

Tôn bà mối ở bên cạnh cười nói: “Nhị lão gia Hạ gia, đây chính là Tể tướng cầu hôn cô nương đấy. Tướng gia chúng ta là quan đương thời, nhân vật quyền khuynh triều dã. Trong đô thành cô nương muốn gả cho hắn xếp thành hàng dài. Cô nương chúng ta hảo phúc khí, có thể được tướng gia ưu ái. Chờ cô nương gả qua, là có thể được thân phận nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, đây chính là chuyện quang diệu gia môn a! Ngài còn do dự cái gì?”

Cố Cư Kính quan sát thần sắc Hạ Bách Mậu, thấy hắn không có ý tứ lập tức đáp ứng, liền nói: “Một khi đã như vậy, ông đi hỏi đi, ta ở đây chờ.”

Hạ Bách Mậu gật đầu, cầm định thiếp vội vội vàng vàng đi hướng Bắc viện.

Thường ma ma cũng đang kể với lão phu nhân chuyện Cố nhị gia tới cửa cầu hôn. Lão phu nhân lúc đầu thật khiếp sợ, nhà bọn họ như vậy, sao có thể kết thân cùng nhà Tể tướng? Sau lại nghe Thường ma ma nói, Cố nhị gia tự mình tới, hẳn là sẽ không giả, trong lòng bà lại sinh ra vài phần cao hứng tự đáy lòng. Tam nha đầu cao gả, đối với nam nhân trong nhà mà nói chính là chuyện tốt.

Năm đó phủ Anh quốc công muốn Hạ Sơ Lam đi làm thiếp lão phu nhân đã đáp ứng rồi, huống chi lần này là chính thê. Tuy nói tuổi tác chênh lệch một chút, nhưng thiếu thê thường được sủng ái, hơn nữa tướng mạo cùng tính tình Hạ Sơ Lam, còn sợ về sau không có ngày lành? Khẳng định có thể bắt trụ Tể tướng gắt gao.

Hạ Bách Mậu vào Bắc viện, lão phu nhân cười ha hả nhìn định thiếp, nói: “Việc hôn nhân này nếu tam nha đầu tự mình gật đầu đồng ý, không thể tốt hơn nữa. Cha nàng chết sớm, con là thân thúc thúc của nàng, liền giúp đỡ Cố gia làm hôn sự đi. Nhà chúng ta đưa đồ cưới theo kèm định thiếp cũng đừng keo kiệt, tuy nói Cố gia không thiếu tiền, nhưng đồ cưới kia về sau đều là tự tin của tam nha đầu.”

“Vâng, nhưng đại tẩu bên kia…… Có nên đi nói một tiếng hay không?” Hạ Bách Mậu chần chờ nói. Rốt cuộc không phải thân sinh nữ nhi của hắn, hắn nếu gật đầu với Cố gia, đến cùng Đỗ thị bên kia không hài lòng, hai phòng nháo ra hiềm khích, liền không dễ làm.

Lão phu nhân gật đầu, bảo Thường ma ma tự mình đi Thạch Lân viện một chuyến.

……

Hạ Sơ Lam đã tỉnh, đang ngồi trước giường Đỗ thị, đem sự tình trải qua đại khái nói một lần. Gần đây Đỗ thị là người gặp việc vui tâm tình sảng khoái, thân thể cũng càng ngày càng tốt. Tuy rằng thuốc vẫn phải uống, nhưng có thể thường xuyên đi ở trong sân một chút, chăm sóc chút hoa cỏ, nhưng thật ra khỏe hơn so với trước kia nhiều.

Đỗ thị ngắm nhìn Hạ Sơ Lam, chậm rãi nói: “Lam Nhi, con thật sự nghĩ kỹ rồi? Các ngươi quen biết ngắn như vậy, tính tình cũng không biết là thích hợp hay không. Hắn thật sự…… sẽ đối đãi con tốt sao?”

“Nương, con không xác định chúng ta hợp hay không hợp. Có rất nhiều cặp phu thê ân ái, cuối cùng cũng biến thành người lạ. Nhưng con thực thích chàng, muốn cùng chàng ở bên nhau.”

Ba năm trước đây, Đỗ thị cũng hỏi qua Hạ Sơ Lam vấn đề đồng dạng, chẳng qua khi đó đối tượng là Lục Ngạn Viễn. Lúc ấy biểu tình Hạ Sơ Lam hoàn toàn chìm ngập trong tình yêu, hoàn toàn bất đồng với bình tĩnh hiện tại. Có đôi khi Đỗ thị cũng sẽ cảm thấy, sau khi Hạ Sơ Lam thắt cổ tự vẫn được cứu, cả người đều thay đổi. Ngẫu nhiên sẽ có loại cảm giác xa lạ, không giống nữ nhi bà nuôi lớn từ nhỏ.

Nhưng nếu không phải Hạ Sơ Lam hiện tại, cũng không có Hạ gia hôm nay.

Đỗ thị nhìn màn giường, nhất thời không nói gì, người khác không biết bà suy nghĩ gì.

Dương ma ma bưng chén thuốc tiến vào, nói: “Phu nhân, Thường ma ma bên lão phu nhân tới. Nói Cố nhị gia giao định thiếp cho nhà chúng ta, ý của ngài là?”

Nếu hai bên nam nữ trao đổi định thiếp, đó là ý muốn đính hôn. Đương thời rất nhiều người ngại lục lễ rườm rà, tam lễ đầu cơ bản là hợp nhất hoặc trực tiếp tỉnh lược. Xem Cố gia bộ dáng gấp gáp, đại khái là Cố Hành Giản tuổi tác lớn, muốn sớm một chút cưới vợ qua cửa.

Đỗ thị chỉ cần tưởng tượng Cố Hành Giản chỉ nhỏ hơn vài tuổi so với mình, trong lòng vẫn cảm thấy quái dị. Rõ ràng là người cùng thế hệ, về sau lại phải kêu bà là nương, còn phải làm con rể bà. Người có tình đã đến cửa cầu hôn, nữ nhi lại thích, bà chẳng lẽ còn có thể ngăn đón?

“Lam Nhi tự mình làm chủ đi. Ta không có ý kiến.” Đỗ thị cuối cùng nói.

……

Bên trong Nhà chính, Tôn bà mối đánh giá một cái bình sứ trên đài cao bằng gỗ đỏ, liếc chừng Cố Cư Kính. Người Hạ gia này cũng thật là kỳ quái, phải biết rằng trong đô thành nữ nhi hộ nhà nào được Tể tướng coi trọng, đều phải cảm kích hương khói phần mộ tổ tiên. Cố tình Hạ gia này bộ dáng thực do dự? Bất quá ngẫm lại cũng đúng, thương hộ chi gian có thể leo lên Tể tướng, việc hôn nhân này, chính là đã tu luyện phúc khí mấy đời.

Tuy nói Tể tướng cũng là nhà nghèo xuất thân, không có tật xấu nhiều như mấy nhà công khanh, nhưng so với quyền thế của Cố Hành Giản hiện giờ trên triều đình, rất nhiều nhà công khanh đều kém hơn.

Thời điểm Tôn bà mối đang nghĩ lung tung, Hạ Bách Mậu đã tiến vào, đối Cố Cư Kính bái nói: “Nhị gia, hôn sự này Hạ gia chúng ta đồng ý. Chẳng qua lúc đưa định thiếp cho ngài muốn gửi kèm hồi môn của Lam Nhi, cần phải thương nghị, ngài khoan dung cho hai ngày.”

Cố Cư Kính vốn muốn nói người gả đi là tốt rồi, lúc gả có hồng trang hay không cũng không quan trọng. Nhưng nghĩ đến Hạ gia nói như thế nào cũng là nhà giàu số một Thiệu Hưng, Hạ Sơ Lam lại là gia chủ, cũng phải bận tâm thể diện nàng, liền đứng dậy nói: “Ta ngụ tại viện lần trước đã ở, các ngươi thương lượng hảo, mau chóng đưa định thiếp cho ta.”

Hạ Bách Mậu tự mình đưa Cố Cư Kính ra phủ, Cố Cư Kính vung tay lên, nói: “Không cần đưa, mau chóng đem sự tình làm thỏa đáng là được.”

Hạ Bách Mậu cúi hạ thân, nhìn Cố Cư Kính cưỡi ngựa đi rồi, mới bảo người đóng cửa lại. Hắn dùng sức đánh mặt mình, xác định không phải đang nằm mơ. Nguyên bản một người cao cao tại thượng muốn nịnh bợ cũng không nịnh bợ được, về sau thế nhưng kêu hắn nhị thúc. Trong lòng hắn cũng là ngũ vị tạp trần, không thể nói là cảm giác gì, chỉ có thể lại cầm thiệp đi Bắc viện, cùng lão phu nhân thương lượng về đồ cưới.

Bên ngoài Cố Cư Kính thấy Hạ Bách Mậu đi vào, mới nói với Tôn bà mối bên trong kiệu: “Những chuyện sau này cũng đều giao cho ngươi làm. Nhưng ngươi không cần đi Cố gia, ta tự nhiên sẽ phái người liên lạc với ngươi.”

Tôn bà mối ngoài miệng đáp lời, trong lòng lại cảm thấy vô cùng kỳ quái. Theo lý mà nói, mẫu thân Cố tướng khoẻ mạnh, thân thể cũng tốt, sau khi trao đổi định thiếp phải thỉnh lão phu nhân quyết định mới đúng. Nhưng bà lại nghĩ người đô thành đều nói, quan hệ giữa Cố tướng và người trong nhà thực lãnh đạm, sớm đã phân gia ra ngoài. Chắc là nguyên nhân này, mới để Cố nhị gia ra mặt.

Tuy không hợp với lễ, nhưng bà cũng không quản được nhiều, cuối cùng đưa tiền thù lao phong phú là được.

***

Trên kênh đào, một chiếc thuyền lớn đang chậm rãi lướt. Trên boong tàu có rất nhiều binh sĩ mặc khôi giáp, có đứng bất động, cũng có đi qua đi lại tuần tra. Vị trí đầu thuyền có cắm một hổ kỳ màu đỏ tươi, chính là chuyên dụng trong quân, thuyền ven đường đều nhường đường.

Một vệ từ mặc trường sam màu xám bưng khay, đi lên thang gỗ, đến bên ngoài khoang thuyền tầng hai. Nơi đó một nam nhân cao lớn đứng, diện mạo tương tự hắn. Hai người này là huynh đệ, phân biệt kêu Định Bắc và Viễn Chi. Đi theo Lục Ngạn Viễn nhiều năm, là tâm phúc của hắn.

Định Bắc hỏi: “Điện soái tỉnh chưa, có muốn ăn một chút không? Ta mới từ phòng bếp mang lên.”

Viễn Chi tránh ra vài bước, nhỏ giọng nói: “Bên trong không có động tĩnh, phỏng chừng còn ngủ. Chúng ta đã đến nơi nào?”

“Đã qua Dương Châu, chờ đến phủ Bình Giang sẽ cách đô thành không xa. Điện soái phân phó đi tận lực không ngừng ven đường, nhưng đồ trên thuyền dùng gần hết rồi, trong chốc lát tìm một bến đò dừng một chút, bổ sung thêm đồ.”

Viễn Chi gật gật đầu.

Trong khoang thuyền bố trí rất đơn giản, bàn ghế và giường dùng ván gỗ mà thôi. Lục Ngạn Viễn thập phần cảnh giác, một chút tiếng người liền làm hắn bừng tỉnh. Hắn nằm ở trên giường, chậm rãi mở to mắt, nhìn lên đỉnh. Hắn lại mơ thấy nàng, nàng nhào vào long hắn khóc thút thít, cầu xin hắn đừng chết. Hắn nâng mặt nàng lên hôn môi nàng, hơi thở thơm ngọt cùng cánh môi non mềm, cơ hồ làm hắn quên tất cả đau xót trên người.

Chỉ muốn hung hang đè nàng dưới thân, đền bù này ba năm thống khổ hắn không thể đến gần nàng.

Hắn mơ thấy hắn cởi đai lưng nàng, lưu luyến bên gáy nàng non mịn bạch ngọc, thời điểm đang muốn giải hết trói buộc, mộng lại tỉnh. Hắn không vui, nhưng mộng này cũng chỉ bất quá là trông mơ giải khát thôi.

Thời điểm đang cửu tử nhất sinh, hắn mới hiểu được. Bất luận nàng còn yêu hay không yêu hắn, hắn như cũ không thể buông tay. Nàng oán hắn hận hắn, cũng không hề gì. Oán hận hắn thừa nhận, chỉ cần nàng có thể trở lại bên người hắn, cái gì hắn cũng không để bụng. Lần này trở lại triều đình, hắn liền thỉnh cầu Hoàng Thượng, nạp nàng vào cửa làm trắc phu nhân, đến lúc đó ai cũng không ngăn cản được.

Tuy rằng tạm thời hắn không cho nàng được vị trí chính thê nhưng hắn sẽ đau nàng sủng nàng, cho nàng sở hữu hết thảy. Chờ nàng sinh hạ hài tử bọn họ, ở trong phủ đứng vững vàng gót chân, hắn sẽ có biện pháp hưu Mạc Tú Đình.

Những thủ đoạn của Mạc Tú Đình sau lưng hắn hắn đều biết, bất quá bởi vì quan hệ hai nhà, hắn không vạch trần mà thôi. Nhưng mà, vô luận nàng dùng biện pháp gì, đừng nghĩ có hài tử của hắn.

Hắn chống tay ngồi dậy, dựa vào trên vách. Một động tác đơn giản như vậy, hắn lại có chút thở hổn hển. Vạt áo trên người hắn nửa mở, bên trong quấn đầy băng gạc, khả năng còn đang thấm máu. Hắn thiếu chút nữa đã chết, đi cùng hắn mấy chục người, cũng chỉ vài người sống sót, trả giá đại giới rất lớn.

Nhưng vì vậy Kim Quốc không bắt được chủ tướng, ngược lại bị phụ thân đánh đến bại lui liên tiếp, bọn họ thiếu chút nữa đã đánh tới Biện Kinh. Tuy rằng khi đó hắn còn rất nhỏ, đối với Biện Kinh cơ hồ không có ấn tượng gì. Nhưng nơi đó từng là kinh đô Đại Tống, là nơi Tống nhân ở phương nam tâm tâm niệm niệm, muốn trở về cố hương.

Tốc độ thuyền chạy chậm rãi dần, hình như là dừng ở bến đò nào đó. Trên bờ âm thanh rao hàng rõ ràng lên. Ngoài cửa dường như lại có người nói chuyện, Lục Ngạn Viễn không vui mở miệng hỏi: “Là ai ở bên ngoài ồn ào?” Thanh âm hắn vẫn trầm thấp mà có uy thế, không hề giống người bị trọng thương, mới nhặt về được tính mệnh.

Lần này Lý Bỉnh Thành là chủ tướng Bắc chinh, do Xu Phủ chọn phái đi, vốn là mã quân tư cấm quân thị vệ. Bởi vì mã quân tư không đóng tại đô thành, trước đó hắn cũng chỉ thấy Lục Ngạn Viễn vài lần. Ngày đó chính hắn bị dụ vào bẫy rập quân Kim, bị quân Kim bắt làm tù binh. Cũng may Lục Ngạn Viễn kịp thời đuổi theo, dùng hết toàn lực cứu hắn trở về. Hắn bị thương không nặng như Lục Ngạn Viễn, người tập võ giảng nhất là nghĩa khí, đã coi Lục Ngạn Viễn như huynh đệ sinh tử.

Lý Bỉnh Thành là hán tử hào sảng phương bắc, hắn ở ngoài cửa nói: “Đêm qua lúc điện soái cùng ta uống rượu có nói, muốn nghe cô nương hát tiểu khúc. Vừa rồi ta rời thuyền lên bờ, nghe cô nương này hát không tồi, liền đưa lên thuyền.”

Lục Ngạn Viễn chỉ là nói đùa khi uống rượu, không nghĩ Lý Bỉnh Thành tưởng thật. Hắn khom lưng mang giày, cầm lấy áo ngoài phủ thêm, sau đó đi qua mở cửa.

Phía sau Lý Bỉnh Thành cô nương trẻ tuổi ôm đàn đứng, hẳn là con nhà lành, ăn mặc mộc mạc. Hiển nhiên là đến nơi hoàn cảnh lạ lẫm, có hơi thấp thỏm, ánh mắt mơ hồ nhìn khắp nơi, thời khắc nhìn thấy Lục Ngạn Viễn, bỗng chốc định trụ.

Lục Ngạn Viễn sinh ra cao lớn anh tuấn, khí vũ hiên ngang, hơn nữa khí thế thống lĩnh ngàn quân, thực dễ dàng mê hoặc tiểu cô nương không rành thế sự.

Lục Ngạn Viễn cũng đánh giá cô nương kia vài lần, rất thuần tịnh. Bỗng nhiên sinh vài phần hứng thú, liền nói: “Xuống dưới lầu nghe đi.”

Cô nương kia hát một khúc thật không tồi, chất giọng mềm mại, rất dễ nghe. Lý Bỉnh Thành hết sức chăm chú, còn đi theo hừ hai câu, Lục Ngạn Viễn lại như đi vào cõi thần tiên thiên ngoại. Hắn nhớ rõ người kia tiếng ca cũng rất êm tai. Tuy rằng nàng không thường hát, hắn cũng chỉ nghe qua một lần, nhưng chính là lần đó làm hắn nhớ mãi không quên. Lại muốn nàng hát, nàng như thế nào cũng không chịu.

Lúc ấy đối mặt mình, nàng vẫn chỉ là tiểu cô nương tình đầu sơ khai, ngượng ngùng thẹn thùng. Hắn trộm hôn gò má nàng, nàng sẽ đỏ mặt đập hắn, sau đó bị hắn ôm chặt. Rất nhiều lần hắn nhịn không được muốn nàng, nhưng tội nghiệp nàng tuổi còn nhỏ. Nhưng hiện tại ngẫm lại, khi đó nếu thật muốn, thậm chí làm nàng hoài thai hài tử của mình, cha mẹ cũng không có lý do không cho nàng vào cửa.

Ba năm trước hắn còn chưa đến hai mươi tuổi, cẩm y ngọc thực, nhân sinh thông thuận. Trước nay hắn chưa từng nghĩ tới, một ngày kia, mình rất muốn, thế nhưng không chiếm được.

Chờ xong một khúc hát, Lục Ngạn Viễn bảo Định Bắc cho tiền thưởng, bảo hắn đưa người rời thuyền.

Cô nương lúc gần đi lưu luyến không rời nhìn Lục Ngạn Viễn, giống như chờ mong hắn lưu mình lại. Nhưng Lục Ngạn Viễn không nhìn nàng, nàng cũng chỉ có thể ngượng ngùng rời đi. Lý Bỉnh Thành nói: “Điện soái thật không hiểu phong tình, chẳng lẽ không thấy cô nương kia có ý tứ với ngài sao? Nghe nói trong phủ ngài chỉ có một phu nhân, mang cô nương này về hát một khúc giải buồn cũng tốt.”

Lục Ngạn Viễn cúi đầu nói: “Tằng kinh thương hải nan vi thuỷ. Trừ khước Vu Sơn bất thị vân. ” (Từng trải biển xanh e gì nước. Chẳng phải mây trừ ở Vu San. ) [1]

Lý Bỉnh Thành cho rằng Lục Ngạn Viễn đối phu nhân thâm tình tựa hải, trong lòng sinh vài phần cảm khái. Nam nhân hiện giờ, tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, huống chi Lục Ngạn Viễn có thân phận như thế còn có thể thủ một thê tử duy nhất, thật là si tình.

***

Xử lý xong sự tình ở Thiệu Hưng, Hạ Sơ Lam liền phái người hộ tống Hạ Tĩnh Nguyệt hồi Lâm An. Hôn sự của Hạ Tĩnh Nguyệt hiện giờ cũng đang thương nghị, người vô cớ mà biến mất, đối với Ngô gia bên kia cũng không hảo công đạo.

Hạ Tĩnh Nguyệt về đến nhà, Hạ Bách Thanh đi thị thuyền tư, chỉ có Liễu thị ở nhà.

Hạ Tĩnh Nguyệt đem sự tình trong nhà nhất nhất nói hết với Liễu thị, cuối cùng nói: “Tam tỷ tỷ thật sự lợi hại, không chỉ giải quyết xong chuyện Hàn gia, còn đem sinh ý Hàn gia đều thuộc danh nghĩa nhà chúng ta. Nhị bá mẫu trải qua chuyện này, cũng thu liễm rất nhiều, trong nhà cuối cùng cũng có thể an bình một thời gian.”

Liễu thị vuốt đầu nàng nói: “Tam tỷ tỷ con là một cô nương như vậy, chỉ sợ bao nhiêu năm cũng không được một người. Con cũng không cần tự coi nhẹ mình, con có chỗ tốt của mình, chỉ là ngày thường nên đi theo nàng học chút là được.”

Hạ Tĩnh Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu, nhỏ giọng hỏi: “Nương, Ngô gia bên kia có hồi âm……?”

“Còn chưa có hồi âm đâu. Dù sao cũng là tộc của Hoàng Hậu, khả năng người trong nhà có chút băn khoăn, chúng ta lại chờ thêm chút thời gian. Nếu như không có hồi âm liền suy xét những người nhà khác.” Liễu thị ôn nhu nói.

Hạ Tĩnh Nguyệt đối với Ngô Quân cũng chỉ dừng lại là nhận thức, không phải phi hắn không gả, bởi vậy cũng không cảm thấy gì.

Bởi vì Hạ Bách Thanh vừa mới nhận chức, còn chưa được phát bổng lộc, bọn họ mỗi tháng tiền thuê nhà lại không ít, cho nên trong nhà tiết kiệm chi phí, không có hạ nhân, chỉ dựa vào Liễu thị trong ngoài lo liệu.

Hôm nay trời đẹp, Liễu thị và Hạ Tĩnh Nguyệt lấy chăn trong phòng mang ra phơi, bỗng nhiên nghe được đại môn bị người dùng lực gõ vang.

Liễu thị đáp: “Ai a?”

“Nơi này là chỗ ở của Hạ Bách Thanh sao?” Một nữ nhân ở ngoài cửa hỏi.

“Đúng vậy, ngài là vị nào?” Liễu thị đã đi về hướng đại môn. Bọn họ vừa đến đô thành, căn bản không quen biết người nào, như thế nào sẽ có một nữ nhân tới cửa?

Ngoài cửa nữ nhân tiếp tục nói: “Ta là Cố gia Tứ nương tử, ngươi mau mở cửa, nương ta muốn gặp ngươi.”

Cố gia nào? Liễu thị trong khoảng thời gian ngắn không có phản ứng lại, sững sờ đứng cạnh cửa. Chờ phản ứng lại đây, bà cả kinh, vội vàng kéo cửa ra, nhìn thấy Cố Tố Lan đỡ Cố lão phu nhân đứng ở ngoài cửa. Sau bọn họ còn một chiếc xe ngựa dừng ở đó, đại khái có bảy tám người đi theo, trận trượng rất lớn.

Cố lão phu nhân xụ mặt, Cố Tố Lan trên dưới đánh giá Liễu thị, hỏi: “Ngươi chính là tam thẩm Hạ Sơ Lam đi?”

“Đúng vậy. Nhị vị mời vào.” Liễu thị khách khí mà tránh ra.

Cố lão phu nhân để tùy tùng đều lưu ngoài cửa, vịn Cố Tố Lan đi vào sân, nhíu mày nhìn bốn phía. Phán quan Lâm An thị thuyền tư không phải đại quan gì, bổng lộc ít ỏi, đương nhiên không ở nổi nhà trong đô thành, chỉ có thể co lại ở vùng ngoại ô. Nhưng trong nhà Hạ Bách Thanh một hạ nhân cũng không có, vẫn là làm mẹ con bà mở rộng tầm mắt.

Cố lão phu nhân và cố tố lan ngồi xuống trong nhà chính, Liễu thị bảo Hạ Tĩnh Nguyệt đi pha trà, chỉ đứng trong phòng nói chuyện: “Không biết nhị vị đến hàn xá có chuyện gì?” Bà nghĩ về sau là quan hệ thông gia, nói chuyện phá lệ khách khí, trên mặt cũng mang theo ý cười, muốn lưu lại ấn tượng tốt với người Cố gia.

“Hạ Sơ Lam không ở đây?” Cố Tố Lan đi thẳng vào vấn đề hỏi.

Liễu thị trả lời: “Trong nhà có chút việc, Lam Nhi đã hồi Thiệu Hưng.”

“Chuyện chất nữ ngươi lừa hôn, ngươi biết không?” Cố Tố Lan lạnh lùng hỏi. Ả nghe được những chuyện trước đây của Hạ Sơ Lam, gấp không chờ nổi mà về nhà nói cho Cố lão phu nhân. Cố lão phu nhân tức giận đến nói không nên lời một hồi lâu, rốt cục ngồi không yên, muốn đích thân đến chỗ Hạ Bách Thanh.

Liễu thị sửng sốt, khẩu khí nặng hơn: “Tứ nương tử nói những lời này là có ý tứ gì? Không biết Lam Nhi làm chuyện gì khiến ngài cho rằng như vậy?”

“Ngươi không cần giả ngu với ta, ta đã điều tra xong. Thời điểm nàng ở Tuyền Châu từng có một đoạn cùng Anh Quốc Công thế tử, phủ Anh quốc công muốn nàng đi làm thiếp, nhà các ngươi chết sống không chịu, nàng còn nháo thắt cổ. Bất quá sau ba năm, như thế nào liền coi trọng em trai ta, còn phải gả cho hắn? Các ngươi khi dễ người Cố gia chúng ta đều là ngốc tử? Chọn giày rách người khác không cần!”

Liễu thị thu hồi tươi cười, nghiêm mặt nói: “Cố Tứ nương tử, ngài tới cửa là khách, ta lấy lễ tương đãi, nhưng còn thỉnh ngài nói chuyện khách khí chút.”

Hạ Tĩnh Nguyệt bưng nước trà lại đây, vốn muốn vào trong phòng, nghe xong Cố Tố Lan nói, cố ý đứng ở cạnh cửa nghe, không đi vào.

Cố lão phu nhân nhìn Liễu thị, bà tuy rằng cũng thực tức giận, tức giận nhi tử lại đi coi trọng nữ tử không biết kiểm điểm như vậy. Nhưng bà rốt cuộc sống một phen tuổi tác, còn có thể trầm ổn, liền nói với Liễu thị: “Ta tới là muốn chính miệng hỏi một câu, nữ nhi của ta nghe được những việc này, rốt cuộc có phải sự thật hay không?”

___________________________________________________________________

[1] Nguyên văn bài thơ:

Ly tư kỳ tứ – Nguyên Chẩn

Tằng kinh thương hải nan vi thuỷ,

Trừ khước Vu Sơn bất thị vân.

Thủ thứ hoa tùng lãn hồi cố,

Bán duyên tu đạo, bán duyên quân.

Chữ Hán:

離思其四 – 元稹

曾經滄海難為水,

除卻巫山不是雲。

取次花叢懶回顧,

半緣修道半緣君。

Dịch nghĩa:

Nỗi nhớ xa cách kỳ 4

Ai từng ngắm biển xanh, khó còn gì đáng gọi là nước,

Trừ phi đã đến Vu Sơn, nếu không coi như chưa nhìn thấy mây.

Dần dà khóm hoa cũng lười ngó ngàng tới,

Một nửa duyên kiếp của ta cho tu đạo, một nửa là cho nàng.

Dịch thơ:

Từng trải biển xanh e gì nước,

Chẳng phải mây trừ ở Vu San.

Lần chọn bụi hoa lười ngoái lại,

Nửa do tu đạo, nửa duyên nàng.

Hoàn cảnh sáng tác:

Bài thơ này được tác giả làm để nhớ tới người vợ đã mất là Vi Tùng 韋叢.

Bài thơ chỉ người đã từng qua biển rộng sẽ cảm thấy những thứ nước khác so với biển không thể gọi là nước. Ngụ ý trong câu thơ này của Nguyên Chẩn chính là so sánh người vợ yêu quý của mình với biển lớn, còn “những thứ nước” kia là chỉ những người phụ nữ khác trên thế gian. Tức: Từ khi ta gặp được vợ yêu của mình, luôn nghĩ rằng những người phụ nữ khác đều không thể coi là phụ nữ. Trong văn học, câu thơ này được sử dụng để biểu đạt tình yêu trung trinh không thay đổi.

Tìm hiểu tác giả:

Nguyên Chẩn 元稹 (779-831) tên chữ là Vi Chi 微之, người Lạc Dương, Hà Nam, gia đình quan lại, làm Thượng thư Tả thừa, có quan điểm chính trị và văn học gần gũi với Bạch Cư Dị, chủ trương tác phẩm phải giàu tính hiện thực, nên người đương thời gọi là Nguyên-Bạch

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.