Editor: Masha
Trong cung ban ngự rượu và món ăn trân quý, Hoàng Hậu nương nương và phi tần cũng ban cho tân phu nhân rất nhiều châu thoa vòng thúy, Đổng Xương tự mình mang theo nội thị đưa đồ vật lại đây. Sau khi Cố Hành Giản tạ ơn, thỉnh Đổng Xương cũng lưu lại dùng chút rượu. Đổng Xương tất nhiên bán mặt mũi cho Cố Hành Giản, giao tình hai người tính ra cũng đã mười mấy năm.
Món ăn trân quý trên khay bạc, từ bốn tư sáu cục chuyên môn phụ trách yến tiệc xử lý, tất nhiên sắc hương vị đều đầy đủ. Trong bữa tiệc có người ồn ào nói: “Nghe nói phu nhân tướng gia là đại mỹ nhân nổi tiếng gần xa, có thể thỉnh ra để mọi người trông thấy không a!”
Không ít quan viên trung thư đều đi theo ồn ào. Ngày thường bọn họ sợ hãi Tể tướng, nhưng giờ phút này rượu vàng xuống bụng, rượu làm người can đảm, hơn nữa hôm nay Tể tướng đại hỉ, hẳn là sẽ không so đo với bọn họ, lá gan liền lớn lên.
Đương thời phong tục dân gian là thời điểm yến hội, tân nương cũng có thể đi ra đáp tạ khách khứa.
Cố Hành Giản chắp tay nói: “Nội tử hôm nay thật sự mệt mỏi, không thể ra gặp các vị. Cố mỗ tại đây thay nàng cảm tạ các vị.”
Mọi người hậm hực, thấy tướng gia thật sự giữ gìn, không chịu để mỹ kiều nương lộ diện trước mặt người khác, cũng chỉ có thể từ bỏ. Nhưng hôm nay khó được cao hứng, lại khuyên Cố Hành Giản uống rượu. Cố Hành Giản không thể thoái thác, liền uống mấy chén. Cố Cư Kính ở bên cạnh hắn nói: “Đệ rất ít xã giao, tửu lượng không tốt. Lát nữa ta đổi nước cho đệ, thế đệ chống đỡ.”
Cố Hành Giản thấp giọng nói: “Không có việc gì, ta có chừng mực. Huynh cũng đã uống không ít rượu, cẩn thận thương thân.”
Cố Cư Kính trợn tròn hai mắt, hắn đây là đang quan tâm mình sao? Thật khó có được.
Trong phòng, sau khi Hạ Sơ Lam rượu đủ cơm no, liền hơi mệt rã rời. Triệu ma ma búi cho nàng búi tóc đồng tâm, nàng cố ý chọn kim thoa Cố Hành Giản tặng cắm vào búi tóc, trừ cái đó ra không có trang sức nào khác, nhìn có vẻ trắng trong thuần tịnh. Nàng ngồi ở trên giường, vừa đọc sách vừa chờ Cố Hành Giản, đêm dần dần sâu, một tiếng trống canh vang lên.
Nàng ghé vào trên giường, bất tri bất giác ngủ rồi. Trong phòng có chậu than, ô vuông phía trước cửa sổ đều treo rèm vải dày nặng, cũng không cảm thấy lạnh. Nhưng Triệu ma ma vẫn ôm mền nhung đắp lên người nàng. Lại bảo Tư An đi tiền viện hỏi một chút, tiệc rượu rốt cuộc khi nào kết thúc. Tư An trở về nói, Cố Hành Giản bị mấy đại nhân bắt lấy chuốc rượu, nhất thời chưa thể trở về.
Triệu ma ma thở dài, cùng Tư An ngồi dưới đèn thêu thùa may vá. Bên ngoài tiếng trống canh hai vang lên, Cố Hành Giản mới chân bước phù phiếm mà trở lại trong phòng. Hắn uống không ít rượu nhưng ý thức vẫn thanh tỉnh. Hắn ngày thường không uống rượu, tửu lượng vẫn còn có thể, chỉ là cả người mùi rượu, thật sự khó chịu.
Triệu ma ma và Tư An vội vàng đứng dậy hành lễ, muốn đi đánh thức Hạ Sơ Lam. Cố Hành Giản nhìn thấy thê tử cuộn thành một đoàn trên giường, đã sớm đi gặp Chu Công, vẫy tay, nhẹ giọng nói: “Không cần kêu, các ngươi đi ra ngoài trước đi.” Hắn vẫn không có thói quen trong phòng có nữ nhân khác.
Chờ sau khi các nàng lui ra ngoài, Cố Hành Giản đi vào tịnh phòng tắm rửa, chỉ mặc trung y ra ngoài.
Trong phòng nến đỏ đã đốt được một nửa, đèn đuốc sáng trưng. Hắn đi đến trước giường, quỳ một gối ở trên giường, nghiêng người nhìn tiểu thê tử của hắn. Một khuôn mặt đẹp trong trắng thuần khiết, làn môi đỏ thắm, tựa hồ là do hắn thân qua, hơi hơi sưng. Có lẽ do uống rượu, hai má ửng hồng, thế nhưng còn phát ra tiếng ngáy nho nhỏ.
Hắn mỉm cười, duỗi tay qua phía dưới cổ nàng, lại luồn tay qua chỗ cong giữa đầu gối nàng, ôm cả người nàng lên. Nàng chắc là sợ lạnh, theo bản năng nhích lại gần lồng ngực ấm áp của hắn, đổi một tư thế thoải mái hơn.
Cố Hành Giản ôm nàng đặt lên giường, cầm lấy hai chân nàng, vừa muốn rút đi vớ của nàng, nàng liền tỉnh. Mơ mơ màng màng mở to mắt, theo bản năng lùi chân về: “Ngài trở về khi nào ……”
Cố Hành Giản nhìn nàng: “Vừa trở về không lâu. Bị mấy đồng liêu giữ chặt uống rượu, làm sao cũng không chịu thả.”
Nàng xoa xoa trán, ý thức còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, bỗng nhiên nhìn đến trung y mặc trên người Cố Hành Giản, mở to hai mắt, đây không phải bộ nàng làm sao ……!
Tay áo một bên dài một bên ngắn, vị trí dây buộc còn sai, mặc ở trên người thực buồn cười.
“Ngài mau cởi ra. Làm sao có thể mặc……” Hạ Sơ Lam xấu hổ, duỗi tay muốn cởi y phục Cố Hành Giản, bỗng nhiên bị hắn cầm tay. Lòng bàn tay hắn nóng bỏng, trên đốt ngón tay đầy vết chai dày cọ sát ngón tay nàng. Hắn tiến đến bên tai nàng nhẹ giọng nói: “Nàng muốn cởi y phục của ta như vậy …… Thấy nàng ngủ rồi, tối nay vốn định buông tha nàng.”
Hạ Sơ Lam còn chưa phản ứng lại ý tứ trong lời nói của hắn, chỉ cảm thấy cánh tay hắn đưa qua, lập tức áp nàng vào trong ngực hắn. Tim hắn đập rất mạnh, toàn bộ ngực đều nóng bỏng. Nàng không dám ngước mắt, hai tay khoác trên vai hắn, chỉ cảm thấy hơi thở của hắn mang theo chút mùi rượu tới gần bên tai, bỗng chốc ngậm lấy vành tai nàng. Tay hắn ở bên gáy nàng qua lại vuốt ve, đầu lưỡi không ngừng trêu đùa thùy tai nàng.
Lỗ tai nàng kỳ thật rất mẫn cảm, cả người đều khẩn trương.
Chờ lỗ tai nàng hồng đến độ có thể nhuộm máu, hắn mới buông ra, tiếp tục hôn gò má nàng, chóp mũi, mí mắt nhắm chặt, sau đó là môi.
Hạ Sơ Lam chậm rãi ngã lên giường, hắn ôn nhu hôn, như nắng ấm ngày đông. Hai tay nàng bị lôi kéo đặt trên vai hắn, chỉ cảm thấy thân thể hắn bao phủ nàng —— thân thể nóng bỏng tràn ngập hơi thở nam tính. Có một cỗ mùi rượu, còn có mùi vị đàn hương quen thuộc trên người hắn.
Tay Cố Hành Giản theo cổ nàng đi xuống, cởi dây buộc bên ngoài áo. Áo ngoài, trung y, từng cái chảy xuống dưới giường, cuối cùng chỉ còn lại áo yếm uyên ương đỏ tươi. Cả người nàng nóng lên, hiện lên một tầng hồng nhạt thật mỏng, cảm giác được tay hắn đặt trên áo yếm, nhẹ nhàng xoa nắn.
Cả người nàng run rẩy, nổi lên một tầng da gà, không dám mở mắt ra, lông mi run càng lợi hại. Tối nay bọn họ nhất định phải viên phòng, nhưng nàng cảm giác được hai chân đóng chặt bị tách ra, cái loại cảm giác bị xâm lấn này vẫn làm nàng cảm thấy rất khó chịu, cả người cứng ngắc giống như hòn đá.
“Đừng sợ.” Cố Hành Giản ôn nhu dỗ dành, đưa tay vuốt đỉnh đầu nàng, thanh âm đã biến khàn khàn. Dù sao cũng là lần đầu tiên, hắn cũng có chút khẩn trương, không biết nàng có thể thừa nhận được hay không. Hắn nâng mặt nàng chậm rãi hôn môi, chờ nàng thả lỏng một chút, thử đi vào, vẫn thật chặt, cơ hồ một bước khó đi.
Hạ Sơ Lam chỉ cảm thấy đau, thở dốc từng ngụm, hai tay theo bản năng bám lấy phía sau lưng hắn, móng tay cào sâu vào da thịt. Cố Hành Giản vốn định nhẫn nhịn, lại đợi nàng thích ứng một chút, chẳng qua bị nàng đột nhiên ôm lấy, tư thế này làm hai người càng chặt chẽ dán sát vào nhau. Hắn không khống chế được, lập tức vọt vào.
Hạ Sơ Lam kêu lên một tiếng, chỉ cảm thấy đau đớn giống như bị xé rách. Không những không có một chút khoái cảm nào, ngược lại vừa căng vừa đau, rất khó chịu. Nàng cắn răng chịu đựng, cảm nhận được Cố Hành Giản sờ thái dương nàng, thấp giọng dò hỏi: “Rất đau?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đều biến trắng, trên mặt đều là mồ hôi, mày đẹp hơi chau, dáng vẻ rất thống khổ. Hắn không đành lòng làm nàng chịu tội, vừa định lui ra ngoài, nàng lại lắc đầu nhỏ giọng nói: “Không sao đâu.” Triệu ma ma cũng nói qua, lần đầu tiên sẽ hơi đau, về sau thì tốt rồi.
Hắn thử tiếp tục, nhưng nàng thật chặt, cơ hồ cắn đến mức hắn không động đậy được. Hắn cảm giác được nàng không thế nào thoải mái, cả người đều phát run, chỉ có thể qua loa kết thúc.
Sau khi xong việc, hắn gọi người nâng nước ấm tiến vào. Sau đó ôm nàng đi tịnh thất rửa sạch, nàng nhỏ giọng nói: “Thực xin lỗi, ta……” Đáng ra nàng nên xem kỹ những bí diễn đồ đó. Vốn tưởng là chuyện nước chảy thành sông, cũng không cảm thấy quá khó, vào trận lại không phải dễ dàng như vậy. Quá khó chịu đựng rồi, đều không giống như trong tưởng tượng, lúc ấy không hề biết làm cách nào lấy lòng hắn.
Nhà người khác thê tử trong đêm tân hôn hẳn đều tận lực làm trượng phu sung sướng, nàng lại hoàn toàn không biết làm như thế nào, trong lòng có chút áy náy. Chuyện giữa nam nữ, từ trước đến giờ nàng vẫn không để tâm.
“Không cần xin lỗi, không phải nàng sai.” Cố Hành Giản nói. Non nớt vụng về mới là đúng, nàng nếu kinh nghiệm mười phần, hắn ngược lại khiếp sợ rồi.
Sau khi rửa sạch, hắn trước ôm nàng trở lại giường, thay nàng đắp chăn đàng hoàng, lại gọi người mang nước lạnh tiến vào. Chính hắn lại xoay người đi tịnh phòng.
Tối nay trong phòng nến đỏ không thể tắt, trong màn còn có ánh sáng. Hạ Sơ Lam nhìn đỉnh màn rũ xuống hương cầu vàng ròng chạm rỗng, khẽ ngẩn người. Chỉ nghe được trong tịnh phòng ào ào tiếng nước chảy, giống như từng chậu nước lớn, từng chậu nước lớn xối xuống. Mùa đông khắc nghiệt, hắn không lạnh sao?
Một lát sau, Cố Hành Giản dập tắt mấy chụp đèn gần giường, mới trở lại trên giường. Thân thể hắn tản ra cỗ lạnh lẽo, không nóng như vừa rồi, chỉ nằm bên cạnh nàng, nhẹ giọng hỏi: “Còn đau hay không?”
Kỳ thật còn hơi đau, nhưng Hạ Sơ Lam lắc đầu. Hắn đã rất ôn nhu, rất bận tâm nàng. Nếu là nam nhân khác, đêm tân hôn, mặc kệ thê tử như thế nào, nhất định muốn làm vài lần mới bằng lòng bỏ qua. Nàng biết chính mình vừa rồi căn bản không thỏa mãn hắn, hắn khẳng định có điểm khó chịu. Nàng nghiêng đầu nhìn mặt hắn, hắn nhắm mắt lại, khóe miệng khẽ mím.
Nàng cảm thấy muốn nói gì đó, lại nghe hắn nói trước: “Đã khuya, ngủ đi.”
Nàng thật sự rất mệt, nghe lời mà khép lại mí mắt.
Chờ đến khi hô hấp nàng thong thả, dường như ngủ say, Cố Hành Giản mới duỗi tay ôm nàng vào trong ngực, sâu kín thở dài.
Thật là vật nhỏ giày vò người.
_____________
Thật ra tác giả không miêu tả uống rượu giao bôi, nhưng thấy tấm này đẹp quá nên mình đăng luôn.
Xong bái đường, xong động phòng, cuối cùng hai người cũng tu thành chính quả. Edit xong chương này mới thấy anh Giản quá phúc hắc còn bé Lam quá ngây thơ đi, tưởng cởi đồ người ta mà được à, nhưng cuối cùng anh vẫn quan tâm và sủng bé nhất.