Súng Và Hoa Hồng

Chương 4: Chương 4: Tan xương nát thịt




Edit: riri_1127

Chương 4: Tan xương nát thịt

"Hôm nay khi thấy em đến đứng ở cửa ra vào ngẩng đầu nhìn tôi, tôi liền nghĩ Giản Chân của tôi trở về rồi."

Trong chiếc xe tối tăm chật chội, đôi mắt xanh của người đàn ông như có ánh sáng, Giản Chân không kìm lòng được mà nhìn anh.

Cô hỏi trong vô thức: "Thầy?"

Lúc này đây cô phải phát ngốc, theo như nhân vật được thiết lập thì có lẽ cô phải như một con thỏ bị nhốt trong lồng, cái gì cũng không biết, rất mờ mịt, ngu ngốc và sợ hãi.

Tâm lý học tội phạm sao, cô học qua cái này rồi.

Dường như người đàn ông rất sung sướng, anh tự tay giữ ót cô, cơ thể của Giản Chân không thể không nghiêng về phía trước, trán cô chạm vào đầu ngón tay hơi lạnh của anh, làm cô tỉnh táo hơn chốc lát.

"Em vẫn giống như trước đây... Rõ ràng một chút cũng không thay đổi..."

Anh thì thào: "Vậy mà một chút cũng không thay đổi..."

"Thầy..." Giản Chân nuốt nước bọt: "Thầy đang nói gì vậy ạ?"

Có vẻ như anh rất thưởng thức những lời này của cô.

Người đàn ông đưa tay nắm chặt cằm cô và khẽ nói: "Em không nhớ rõ?"

"Thầy..."

Rất bất đắc dĩ và kinh hoảng.

Sau khi lặng vài giây về sau, anh mở miệng: "Em không cần phải sợ tôi."

Như để chứng minh những lời này, anh nói bằng một giọng điệu bình tĩnh: "Người đó đã chết rồi, tên sát nhân ma quỷ, đao phủ, đã chết rồi, bây giờ tôi rất bình thường, vô cùng bình thường."

"Trên thực tế, hiện tại tôi biết rất rõ việc tôi làm tiếp sau đây sẽ vi phạm pháp luật, căn cứ theo luật bang thì nếu như tôi bị bắt... công cả những chuyện trước kia, chết một ngàn lần một vạn lần cũng không đủ."

Anh buông cô ra, đứng thẳng người rồi nói: "Nhưng ai bảo em đến rồi, em đã đến thì không thể trách tôi."

"Giản Chân, tôi muốn giam em lại. Em và những cô gái kia không giống nhau, họ chỉ là bồ câu đưa tin của tôi mà thôi, em mới thật sự là thứ tôi muốn."

Khí lạnh từ xương cụt thổi lên từng chút một, Giản Chân ngồi nghiêm chỉnh, mắt cô nhìn thẳng vào anh.

"Tôi sẽ không đối xử với em như vậy, Giản Chân, tôi là người vô cùng nhớ thương bạn cũ, em là của tôi... Người của tôi, tôi sẽ không giết em, tôi cũng sẽ không ăn em, tôi cũng không ép hỏi em những câu như—— "

" 'Sao em có thể diễn được giống vậy? Làm sao biết rõ tôi sẽ thích người như thế nào?' "

Giản Chân mở to hai mắt, siết chặt làn váy ướt đẫm trên đầu gối.

Tay anh đặt trên vô lăng, thỉnh thoảng gõ gõ vài cái: "Trước những lời này có phải nghe rất biến thái không?"

Anh nói: "Giản Chân, em diễn thì tôi sẽ càng diễn hơn em."

Cô đột nhiên nhớ tới thứ mà anh am hiểu, rất tinh tường trong việc nhìn người, sao lại nhìn không ra? Là cô quá ngu ngốc, vậy mà muốn đi lừa gạt anh.

Giản Chân hít sâu: "Thật ra D, tôi tới tìm anh ôn chuyện đấy..."

D bình tĩnh phân tích: "Em không cam lòng, em cho rằng chuyện này đủ kích thích, mạo hiểm, có lẽ..."

Anh nói thêm: "Em cũng có chút muốn tìm tôi, muốn gặp tôi."

"Tóm lại, em khác so với suy nghĩ của tôi đấy." Nói xong lời này anh cúi đầu cười cười.

Trong suốt những năm trốn chạy, điều anh muốn làm duy nhất là tìm được Giản Chân, bắt cô về giam trong lồng giam của mình, tựa như lúc trước, không có phản bội không có lừa gạt, cô vĩnh viễn sẽ tin tưởng anh.

Nếu như làm được, anh hi vọng thời gian có thể tạm dừng lúc mười năm trước trong một tháng, anh và Giản Chân có thể an ủi lẫn nhau, không phân biệt thân phận tuổi tác, không phân biệt giới tính và bệnh tật.

Trước khi nhân cách đó chết đi, đôi lúc anh cũng sẽ nghĩ tới phương pháp lưu giữ cô bên mình vĩnh viễn, dùng phương pháp nghệ thuật ưu nhã đẫm máu biến cô thành một tiêu bản xinh đẹp, mặc dù có chút tiếc nuối nhưng cô không sẽ rời đi, cũng sẽ không vì anh mà trúng đạn.

Không biết nên tiếp tục như thế nào, Giản Chân thăm dò: "Leo thật sự là em trai anh sao?"

D nghĩ nghĩ: "Tôi có một em trai sinh đôi nhưng đã chết rồi, bị tôi giết."

Anh nói hời hợt khiến cô nghe mà hoảng hốt.

"Người tôi giết đầu tiên là em trai Leo, tôi dùng phương pháp của bố, trước tiên tìm một sợi dây thừng kiên cố, tôi đứng sau lưng kêu một tiếng, thằng ngốc đó bỏ đồ chơi quay đầu nhìn tôi ngay—— sau đó tôi siết chết nó."

"Sau khi giết tôi đã đến chỗ con chó săn bị xích trong sân, bản tính của nó rất giống sói —— trước khi tôi muốn giết Leo chó săn cũng đã bị bỏ đói ba ngày."

"Nó đói bụng lắm, nhào lên ăn Leo sạch sẽ, ăn hết toàn bộ. Bởi vì tôi đã cởi quần áo của Leo cho nên cảnh sát không phá án được, đến bây giờ cũng không ai biết Leo ở nơi nào."

"Lúc đó tôi chín tuổi, Leo là người tôi giết đầu tiên."

D nhìn Giản Chân chăm chú: "Giết người đã từng là chuyện vui sướng đối với tôi, lúc thống khổ thì chỉ giết người mới mang lại cho tôi sự sung sướng, vô cùng sung sướng."

"Giản Chân, trong mắt mấy người các em đó là tội ác, còn trong mắt tôi đó là phương pháp duy nhất để thoát khỏi biển khổ."

"Cho nên tôi không thể không làm như vậy, cho nên nhân cách người đó mới có thể hoàn toàn chiếm cứ, chi phối thân thể tôi. Đối với vô số những hành vi phạm tội, tôi thú nhận không hề kiêng kị, cũng chấp nhận sự trừng phạt xuống địa ngục sau khi chết, trọn kiếp không được siêu sinh."

"Nhưng trước đó, trước khi tôi chết," Anh thấp giọng nói: "Giản Chân, em giúp tôi nhé, đi cùng tôi trong chốc lát, để tôi có thể hoàn toàn cam tâm tình nguyện không lưu luyến gì... Đi đến đích của cuộc sống hoang đường, nghiệp chướng nặng nề này."

Giản Chân không nhịn được mà lên tiếng: "Nhất định phải là tôi?"

D mỉm cười: "Trên thế giới này chỉ có em mới là người sát cánh cùng tôi, mười năm trước ngay khi Jenny đỡ phát đạn cho tôi, tôi đã khẳng định rằng mặc kệ em nghĩ như thế nào thì cả đời này trước khi chết tôi quyết phải gặp được em, nếu không ngay cả xuống địa ngục tôi cũng không cam lòng."

Giản Chân nói: "Đấy chẳng qua là phán đoán của một đứa bé, cô bé chỉ cảm thấy phải bảo vệ bạn của mình mà thôi—— "

"Giản Chân, bây giờ cô bé tựa như..."

D đột nhiên hỏi cô: "Tựa như đưa tay cứu người được nửa đường lại muốn buông tay, em cảm thấy tôi sẽ để em được như ý sao?"

"Nếu như em nhất định phải buông tay, tôi sẽ giữ chặt em cùng một chỗ, tan xương nát thịt; nếu như em kiên trì cầm chặt tay tôi trong chốc lát thì tôi sẽ để em buông tay, sẽ cảm thấy không nỡ để em chết cùng tôi."

"Tôi hứa với em, tôi cam đoan một tháng sau em sẽ được tự do—— "

"Nhưng hình như lời nói phát ra từ miệng của một tên tội phạm biến thái giết người liên hoàn chả có tác dụng gì."

Anh cười cười: "Nhưng có khi chả có tác dụng còn tốt hơn."

...

Nửa giờ sau, xe dừng lại trước một biệt thự giữa sườn núi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.