Sủng Vật Của Lão Đại Hắc Bang

Chương 17: Chương 17




“C.Cảm ơn...” Tần Tiêu Phong kinh sợ nhận lấy tuýp thuốc từ tay ác ma. Có phải tên này đột nhiên có lương tâm rồi không, sau đó biết bản thân khiến người ta đau đến chịu không nổi liền tung cho mình tuýp thuốc lấy bừa ở đâu đấy coi như xong chuyện? Không, không, tự nhiên đi cảm kích cái gì, tất nhiên là mình đáng được đưa thuốc mà!

“Nếu về rồi có gặp lão ba của cậu, bảo ông ta nhớ rõ trả nợ đi, còn sống thì còn trả, trốn trốn tránh tránh mãi thì đừng trách tôi vô tình.” Trần Vân Thụy hai tay khoanh trước ngực nhìn chằm chằm Tần Tiêu Phong ác ý nói. “Ông ta coi như vẫn may đấy, có cậu thay ông ta bù được ít phần lãi.”

(Zũ Anh: định dịch là “còn thở là còn gỡ” cơ ><)

“Vậy là từ nãy tới giờ còn chưa đủ để anh ta cho ba tôi sao?” Tần Tiêu Phong thật sự dở khóc dở cười, cậu ban nãy cũng đâu có tự nguyện a! Càng không phải cậu không muốn tỏ ra hiếu thảo mà nhẫn chịu mở miệng xin giảm nợ cho ông ấy mấy câu, nhưng cậu thà tình nguyện bị đánh bẹp người chứ còn lâu mới chịu cái loại đối đãi nhục nhã thế, ba ba a có biết con trai người vì người mà hy sinh bao nhiêu không?

“Nghĩ sao mà đủ hả?” Trần Vân Thụy đương nhiên nói. “Cậu cho là làm với tôi mỗi một lần thế có thể xóa hết nợ nổi cơ đấy? Đừng tự đánh giá bản thân quá cao, cậu chẳng có nổi cái giá trị ấy đâu!”

“Tôi biết rồi.” Trần Tiêu Phong mắt ẩn nước hèn mòn mà gật đầu, vậy ra ở trong mắt nam nhân đó, thân thể cậu căn bản không thể thay thế chỗ nợ kia của ba, thế rốt cuộc vì cái gì mà cậu phải nhẫn nhịn? Càng nghĩ càng cảm thấy mình chịu thiệt, thiếu niên nản lòng bước qua người lái xe đã mở cửa xe chờ sẵn, nhìn nhà cao tầng dựng đứng một đống kia thở dài đi đến.

Nhìn theo bóng lưng thiếu niên bước đi khó khăn, Trần Vân Thụy tay chống cằm nghĩ ngợi sâu xa, rõ ràng đã quyết định chắc chắn bỏ qua thiếu niên hấp dẫn hắn, vì cái gì trong thoáng chốc nhìn thấy ánh mắt ảm đạm của cậu ta, hắn đột nhiên lại vô cùng hối hận?

“Lão đại, anh ổn chứ?” Người vừa mở miệng nói chính là trợ thủ của hắn tên Phi Vân, mấy năm trước đã gia nhập trận khu của Trần Vân Thụy, sau đó liền luôn đi theo trợ thủ cạnh hắn bảo vệ an toàn, người này là một trong những đàn em thân tín nhất bên hắn.

“Cậu ta là con trai của Tần Sĩ Hồng, coi như là con tin cực kỳ quan trọng để ép lão ta quay về, vạn nhất cậu ta chạy trốn theo thì chúng ta sẽ mất biện pháp lôi cổ lão quay về đấy!”

“Sẽ không đâu.” Trần Vân Thụy nội tâm dao động lập tức khóa lại sau ánh mắt sâu thẳm. “Theo điều tra còn có báo cáo sau khi vợ Tần Sĩ Hồng rời nhà bỏ trốn lão ta vẫn chưa tái hôn, Tần Tiêu Phong là đứa con ruột duy nhất. Phái người trông coi thật kỹ chỗ này, kiểu gì ông ta chẳng bò về thăm thằng con bảo bối, giám sát 24/24 thể nào cũng tóm được thôi!”

“Lão đại anh minh.” Phi Vân từ đáy lòng bội phục, “Này quả nhiên là đối sách vạn vô nhất thất!”

(Vạn vô nhất thất: tuyệt đối không sai lầm)

“Ngoài ra tăng thêm số lượng thủ hạ bám sát Tần Tiêu Phong, quan sát nhất cử nhất động, liên tục báo cáo lại hành tung của cậu ta, nhớ kỹ phải tuyệt đối bí mật.”

“Tôi sẽ lập tức hành động.” Phi Vân như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, nhất mực tuân theo chỉ thị của lão đại, tuy rằng không rõ lão đại vì cái gì phải làm mấy điều thừa thãi như theo sát Tần Tiêu Phong, nhưng Phi Vân hắn tin tưởng Trần Vân Thụy hẳn có chủ ý, thân là một gã thuộc hạ tận trung với cương vị, tất nhiên sẽ không ngớ ngẩn xen vào mệnh lệnh cấp trên, chỉ cần hết sức làm theo là được.

Lê cơ thể tập tễnh bước đi, Tần Tiêu Phong cố nén cảm giác không khỏe xuống, lắc lắc đầu bình thản tiến đến cửa lớn.

“Tần thiếu gia! Hôm nay sao về muộn như vậy, có phải ở lớp bị bắt học thêm giờ không thế?” Bảo tiêu gác cửa tầng 1 vừa nhìn thấy thiếu niên liền thân thiết chào cậu. “Sắc mặt không ổn lắm, cậu mệt sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.