Sủng Vật Của Lão Đại Hắc Bang

Chương 2: Chương 2




Lo lắng tung tích hiện tại của ba, Tần Tiêu Phong lòng nóng như lửa đốt bước nhanh trên đường trở về, hy vọng sự việc sẽ khác tưởng tượng tệ hại của mình, nói không chừng ba cậu chỉ là tạm thời đi ra ngoài tìm phương pháp giải quyết chuyện này, hơn hết cậu nên về nhà trước chờ ông ấy liên lạc.

Bởi vội vàng chạy về nhà, không rảnh chú ý xung quanh, Tần Tiêu Phong nhất thời đi thẳng về phía hai người đàn ông, “phịch” một tiếng không cẩn thận đụng trúng đối phương.

“Này! Mày làm trò gì vậy hả? Bước không nhìn đường, con mắt mày biến mất đâu rồi? - Đối phương khẩu khí hung ác gào lên.

Tần Tiêu Phong cúi đầu, liên tiếp nhận lỗi: “Xin lỗi, là tôi sai!”

“Này! Mày đụng vào người khác, cho rằng nói tiếng xin lỗi là đủ sao?” - một trong hai tên đàn ông không tha người nói.

“Chính là...con cẩu lớn to gan. Ngay cả bọn tao mày cũng dám va.” - kẻ còn lại tiếp lời.

“Vô cùng xin lỗi, tôi không cố ý đâu.”- cậu vốn từ trước tới nay nhát gan sợ người lạ, tự khắc đuối lý, trước sau không dám ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn thẳng vào ánh mắt bọn họ, chỉ cúi đầu nhận tội, thực sự là biển chưa yên sóng lại nổi, vừa bị đả kích vì việc của ba, bây giờ lại lỡ đụng người khác, lẽ nào là vô phúc song chí, họa vô đơn chí?

(=> không có phúc mà gặp nhiều tai họa)

“Thằng nhóc thối, lá gan rất lớn nhỉ, không thấy bọn tao đang nói chuyện với mày sao? Lại còn cúi đầu xuống!”- thấy cậu vẫn cúi đầu, mắt không thèm nhìn bọn họ một chút, hai người đó càng nhìn càng nổi nóng, lập tức dùng tay mạnh mẽ nắm tóc cậu.

“Ahhh” - Bị túm đến muốn giật khỏi da đầu, Tần Tiêu Phong đau đớn ngẩng mặt coi đối phương, kinh ngạc phát hiện trước mắt là hai gã nam nhân, một người dáng dấp cao to như ngựa lớn, người bên cạnh da ngăm đen dáng thấp bé hơn. Hai người đó khuôn mặt dữ tợn, mặc sơ mi hoa phối cùng quần sooc đen, chân đeo dép xỏ ngón, trong miệng còn nhai cau cùng ngậm thuốc lá phả khói, một bộ lưu manh không dễ trêu vào.

“U!” Bất ngờ trước dung mạo Tần Tiêu Phong, ánh mắt gã cao to hung tàn chuyển thành sắc mị mị, vừa huýt sáo vừa dùng dấu tay ấn lên mặt cậu: “Đến rất đúng giờ mà, da thịt trắng mịn, vốn cho rằng cưng là thằng nhãi thối, ai ngờ là mỹ nhân nha, cưng sẽ không phải là nữ cải trang nam chứ?”

Kẻ lùn khà khà cười gian: “ Khó gặp hàng thượng đẳng! Chúng ta hẳn là nhặt được đồ quý giá!”

“Không phải, tôi thật sự không phải con gái”- thấy đối phương hiểu lầm mình, Tần Tiêu Phong vội vã giải thích - “KKhông tin, tôi có thể cho các anh xem chứng minh thư!“. Để đưa ra chứng cứ, cậu lôi tấm thẻ chứng minh từ bên trong túi tiền.

Gã cao to không khách khí cướp đi nhìn một chút, đối chiếu với bức ảnh và giới tính trên tấm thẻ, thất vọng đảo qua cậu. “Cưng tên Tần Tiêu Phong? Gương mặt này mà lại là nam à, quá đáng tiếc!”

Nhìn gã đàn ông chậm chạp đưa trả mình chứng minh thư, nội tâm Tần Tiêu Phong tuy rằng khiếp đảm với hai kẻ hung thần ác sát, vẫn lấy dũng khí hỏi: “Có thể trả lại tấm thẻ chứ? Tôi có việc gấp phải nhanh chóng về nhà“.

Gã cao to nổi giận mở miệng mắng to: “Đụng vào bọn tao mày còn muốn đi? Đâu dễ dàng thế! Xin lỗi cũng phải có thành ý, nhìn tay bọn tao bị mày đụng rất đau, tốt xấu gì cũng nên lấy tiền để hai bọn tao chữa bệnh chứ!”

“Nhưng tôi chỉ đụng nhẹ một cái, các anh đâu có bị thương nha!”-Tần Tiêu Phong sợ hãi nói ra điều không hợp lý, rõ ràng là lừa đảo, nhân cơ hội vơ vét! Hắn sao suy ra điều vô lý như vậy, va ai không va, lại va vào hai kẻ thô bạo lưu manh.

“Thằng nhóc thối! Còn dám mạnh miệng!” -Gã cao to hung tợn nắm lấy cà vạt trước ngực cậu - “ Có biết bọn tao là ai không? Người xưng Hai vị Ác Long Kim Sơn chính là bọn tao! Hôm nay coi như số mày xui xẻo, đụng vào anh em tao, muốn bồi thuờng tiền thuốc thang, nhân nhượng mày lần đầu phạm lỗi phạt 5 vạn nhân dân tệ, mày muốn có thể rời khỏi, chỉ cần ngoan ngoãn giao tiền ra, bọn tao để mày đi!“.

(5 vạn NDT ~ 178,9 triệu VNĐ)

“5 VẠN!?” -quả thực là giở công phu sư tử ngoạm, Tần Tiêu Phong vô tội trừng lớn đôi mắt - “Tôi không có nhiều tiền đến vậy!”

“Định lừa ai!?” Kẻ thấp bé khó chịu trừng cậu: “Trên người mày thường xuyên mặc đồng phục, lại là của cái trường lắm tiền kia, mà dám nói không có tiền! Muốn lừa gạt trẻ con ba tuổi hả?”

“Thật mà” - Tần Tiêu Phong thử nói đạo lý - “Tôi không quen mang theo tiền mặt“.

“Mặc kệ!” Gã cao to hùng hổ đe dọa “ Mày giàu có vậy, lập tức nộp tiền ra!”

“Tôi cũng không tự quản lý tiền” - Tiêu Phong rụt rè nói - “Tiền do ba tôi quản, tôi thật sự không có tiền.“.

“Mày đây là muốn dọa bọn tao? Hổ không gầm mày lại tưởng Hello Kitty à “ - Gã cao to mặt lộ vẻ hung quang - “Nếu mày không nôn tiền, cho thể diện mà không cần, không đánh mày một cái thì mày sẽ không sợ! “

Lúc gã kia giơ nắm đấm sắp đánh xuống, Tần Tiêu Phong sợ sệt nhắm chặt mắt, như cừu con sắp bị thịt, tuyệt vọng chuẩn bị chịu đựng cú đấm mạnh vào người, mọi người đi ngang qua đều sợ phiền phức, chẳng một ai dừng lại giúp đỡ.

Ngay thời điểm nguy kịch, đột nhiên đằng đằng sau truyền đến một giọng nói uy nghiêm hữu lực: “Dừng tay! Lũ các người đang làm gì hả”

Gã cao to vừa nghe liền sợ hãi buông cậu ra, tên đồng bọn cũng mặt biến sắc xoay lại, vừa nhìn ra người đi tới, hai tên đó lập tức thay đổi 360 độ, cung kính nói: “Đại ca!“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.