Hoa Thiên Tuyết đỡ lấy mẹ bước vào nhà,
bà họ Thẩm nên mọi người hay gọi là thím Thẩm, dân quê nên chẳng ai thấy ngại còn coi đó là cái tên gọi thân mật nữa cơ, nhưng lên thành thị thì thật không hay.
Thím Thẩm khá mệt cứ tựa vào người cô
mới có thể trụ lại, cô lắc đầu đau lòng, mẹ Tuyết trước giờ luôn ốm yếu
do căn bệnh hen suyển trớ trêu. Cha cô lúc nào cũng kè kè bên cạnh, sợ
bà lên cơn thì khổ, nhưng hôm nay Dương Hạ Vũ đưa mẹ cô ra ngoài, lại
không hề mang thuốc cho bà. Lỡ có chuyện gì cha lẫn cô sẽ giết hắn mất,
dù điều đó thật tức cười.
Thấy thím Thẩm mệt, Thiên Thuyết đưa bà lên phòng mình nằm nghĩ, hắn tháo chiếc áo khoác đen bên
ngoài ra, tháo hờ hai nút áo, bước chân nhẹ nhàng nối tiếp theo cô.
- Mẹ nằm xuống nghĩ tý nhé!
Cô đỡ mẹ đến giường, nhẹ nhàng giúp bà nằm xuống, thím Thẩm thở hắt ra,
nhẹ nhõm thả lỏng người trên giường, bà nhắm mắt lại tịnh dưỡng khiến
Thiên Tuyết an tâm phần nào. Vuốt mái tóc bạc của mẹ mà nước mắt cô thầm rơi, bao năm qua cô không được ở bên bà, lo lắng hay chăm sóc cho bà
cả. Cũng tại Hạ Vũ, hắn đã chia cắt gia đình cô.
- Tôi sẽ chịu phạt, nhưng không phải hôm nay được không?.
Giọng cô buồn bã, lãnh đạm ngân vang, chất giọng đều đều như không hề mang
cảm xúc, cô vẫn không nhìn hắn cho đến khi Vũ bước lại gần, đưa tay nâng cằm cô lên đối diện với khuôn mặt của hắn. Hạ Vũ tà mị cười, nụ cười ấy thật đẹp nhưng trông thật âm hiểm, nó như ngàn mũi tên nhọn hoắc bay
thẳng vào đôi mắt cô:
- Em biết vì sao tôi lại đưa mẹ em đến đây không?.
- Để tôi ngoan ngoãn trở về.
- Đúng, nhưng không phải hoàn toàn, nếu như em tự động chạy đến bên tôi
khi nhìn thấy tôi... Có lẽ tôi sẽ không đụng đến mẹ em, nhưng em đã
không... Em đã nắm tay hắn còn muốn thách thức tôi?.
Dương Hạ Vũ rằn giọng, đôi mắt mở to sắc bén nhìn xoáy tận tâm gan cô, hắn
bạnh quai hài, nghiến chặt hàm răng trắng sứ của mình, chúng tạo nên âm
thanh hăm dọa rợn óc. Thấy được sự tức giận trên khuôn mặt hắn, Thiên
Tuyết run rẩy như con mèo nhỏ sợ chủ, hai tay cấu chặt gấu áo, tim đập
mạnh cùng những câu hỏi. Hắn sẽ làm gì cô? Hắn sẽ làm gì mẹ cô?. Giọng
nói Tuyết âm vang nơi yết hầu nghẹn chặt, bờ môi khô khốc dính bết vào
nhau:
- Khô...nggg... ph...ả...iiii...
- Haha... Thiên Tuyết, tôi không phải thằng ngốc.
Hắn ngửa cổ cười, nụ cười âm tiên đầy khinh bỉ, mâu quang lại trở nên khắc
nghiệt, búng tay, hắn nhếch môi cười đểu cán. Thoáng qua đôi mắt hắn, cô đoán được điều không may xảy ra.
Và đúng như thế, Đỗ
Phương từ ngoài cửa bước vào, hắn cầm theo một dương vật giả, Tuyết lạnh sống lưng, tóc gáy dựng đứng sợ hãi lùi lại gần thím Thẩm, cô muốn bảo
vệ bà. Dương Hạ Vũ vẫy tay bảo Phương vào, hắn nhìn cô đầy ẩn ý, khóe
mắt nâng cao ý cười thích thú. Giọng nói bình thản lại làm tim Tuyết nổi cuồn phong vũ bão:
- Chẳng lẽ em sẽ phải chịu phạt nhưng mà... Em đang mang con của tôi nên... Mẹ em sẽ chịu thay em vậy.
Tặt lưỡi, hắn ngừng giọng cùng cái nhìn oái âm đầy thưởng thức đến cô:
- Đáng lẽ ra em không nên ra ngoài vào ngày hôm đó, đáng lẽ ra em không nên đối đầu với tôi.
Dòng lệ cô tuôn dài bên má, cô ôm chầm lấy người mẹ bệnh tật của mình mà
khóc thét, ánh mắt cô cứ đưa nhanh hết nhìn Hạ Vũ đến thứ ghê tởm trong
tay Đỗ Phương, xin đừng làm thế. Thiên Tuyết nhìn mẹ mình, thím Thẩm
ngây ngô, mệt nhọc nâng cao mí mắt nặng trĩu nhìn cô. Giọng bà yếu ớt
hỏi:
- Chuyện gì vậy con?.
Cô lắc đầu
bảo không có gì cả, nói rằng mẹ cứ nghỉ đi đừng mở mắt ra, chỉ là con
cãi nhau với bạn thôi. Mẹ cô gật đầu, tiếp tục chìm vào giấc ngủ, cô đau lòng, sợ hãi ôm chặt thân thể gầy nhom của bà hơn. Hạ Vũ nắm lấy cánh
tay cô lôi về phía hắn, bất ngờ cô buông mẹ, bà nằm trên giường ngủ mê
man không hay biết gì. Cô vùng vẫy ra khỏi bàn tay xiềng xích của hắn,
ánh mắt hoảng hốt đến ngưng bật hơi thở đáp trên từng bước chân Đỗ
Phương, hắn đang đi gần mẹ cô, hắn đang nhịp lên tay bằng cái thứ quái
gỡ, đáng hận kia. Thím Thẩm sẽ không chịu nổi đâu, bà sẽ lên cơn và chết mất, không được Hạ Vũ - Đỗ Phương, bọn hắn đang sỉ nhục mẹ cô, bà nếu
có chuyện gì cha cô sẽ ra sao đây?.
Cô đấm vào ngực
Hạ Vũ, giương đôi mắt oán hận nhìn hắn, đôi môi bặm chặt bật lên tiếng
khóc uất nghẹn. Khuôn mặt xanh xao thắm đẵm nước mắt của cô làm hắn vui
thú ngắm nhìn, bao lâu rồi hắn đã không được chiêm ngữơng vẻ mặt cầu xin của cô. Dương Hạ Vũ giữ chặt cô hơn, ra lệnh cho tên Đỗ Phương ra tay.
Hoa Thiên Tuyết điếng tâm, tàn phế huyết thương, từng giọt nước mắt cứ tuôn xối xả, ánh mắt chết lặng nhìn Hạ Vũ lẫn mẹ cô, tâm đau do chính hắn
cấu xé, máu lệ tuôn rơi. Hơi thở đứt quãng không nên lời mà cố thoát ra.
Thím Thẩm đang lơ mơ ngủ bỗng bị chế trụ, phảng phất làn gió nhẹ ngang qua
tai bà, hơi thở nóng ấm vờn quanh xương quai xanh. Bà hoảng hốt bừng
tỉnh, ánh mắt kinh ngạc lẫn chết đứng nhìn Đỗ Phương tay cầm dương vật
giả, hắn ghì hai tay bà lên đầu, cuồng sát nụ hôn khắp chiếc cổ già nua
của bà. Ai oán, bà khàn giọng, nước mắt rưng rưng, cơ thể yếu ớt co giật mạnh:
- Tha..a..a... ch...o... tô...iiii...
- Dương Hạ Vũ! Anh không phải là con người, sao anh có thể...
Cô nấc nghẹn khóc lớn, đánh mạnh hơn vào người hắn nhưng nó chẳng khác nào một con mèo hư lộn xộn cào vào áo chủ, hắn không mảy may nhúc nhích,
ánh mắt vẫn thản nhiên, thanh đạm nhìn biểu hiện bán sống bán chết của
cô. Hé môi, hắn như tên ác quỷ lên tiếng bỡn cợt:
- Cầu xin tôi đi.
Đau đớn, quằn quại, trái tim lẫn linh hồn đều rách toạt, Hoa Thiên Tuyết vô vọng quỳ xuống chân hắn, ôm lấy đôi chân phẳng phiu trước mặt, giọng
khẩn khiết cầu xin:
- Làm ơn... Mẹ tôi không chịu nổi đâu, bà sẽ chết mất...
Dương Hạ Vũ cuối người, vươn tay nắm lấy mớ tóc của Tuyết kéo ra sau, khiến
da đầu cô đau buốt, hắn mỉm cười đáp mạnh bờ môi bạc thần cuồng sát loạn xạ trong khuôn miệng cô. Cho đến khi Thiên Tuyết hết hơi, đau đến đỏ
mặt hắn mới buông cô ra, búng tay, Đỗ Phương lập tức ngừng lại.
Mẹ Tuyết cũng vì thế mà bạc hồn bạt vía thở hổn hiển, ánh mắt quờ quạng,
đề phòng nhìn hết tất cả người trước mặt, đôi tay nhăn nheo bà ôm lấy cổ áo chính mình, ngực phập phồng mỗi lúc mạnh hơn, khóe mắt bị lấp đầy lệ nóng hổi, bờ má phờ phạt, đôi môi sưng vù đến rớm máu. Thím Thẩm há
miệng to, cả người đổ ịch xuống giường, cô giật mạnh khiến Thiên Tuyết
hốt hoảng xô hắn chạy đến cạnh bà.
- THUỐC.
Hét lớn, cô ôm lấy bà không biết phải làm sao, khi còn nhỏ mỗi lần thấy mẹ
lên cơn cô đều chỉ ôm chặt bà, tay chân lạnh tê, cô run bần bật, nước
mắt lần nữa bật ra. Mẹ của cô.
Đưa mắt sang Đỗ Phương,
Dương Hạ Vũ chỉ cần hất mặt thì Phương cũng hiểu, Vũ giữ lấy Tuyết trong lòng, nói với cô bà ấy sẽ không sao. Đỗ Phương bế xốc bà chạy ra ngoài
dưới ánh mắt không yên tâm của cô, chân cô theo phản xạ mà đưa lên định
chạy khỏi phòng thì bị Hạ Vũ giữ lại, cô vùng vẫy cả thân người, cực
nhọc, đau khổ, đuối người nhưng không thể thoát ra.
- Mẹ em sẽ không sao, nhưng người có sao thì đang chờ em đấy.
Quay phắt ngay đôi mắt còn rơi lệ, cô nhìn hắn khó hiểu. Ai?.
Hắn lại nở nụ cười trên đôi môi đáng biến mất ấy, buông tay, hắn đi đến
phòng tắm, kéo ra chiếc rổ đỏ nhỏ được bộc tấm khăn lớn, Thiên Tuyết
lặng người, tay run run ôm chầm lấy chiếc rổ nhựa ấy. Đôi ngươi cô trong một chốc dường như không thể co giãn đồng tử nữa, cô muốn chết đi để
không phải đối diện với hắn, đối diện với những gì hắn đã làm. Hoa Thiên Tuyết đưa tay vào rổ... Ẵm ra đưa bé trắng nõn ngủ say người đầy vết
thương, những dấu vết sâu hoắm đến lòi lỏm thịt đỏ, chúng còn rớm máu
tươi và cái mùi tanh nồng phảng phất quanh cánh mũi cô.
- Tại sao? Dương Hạ Vũ, tại sao anh lại làm như vậy? Trân Trân chỉ là một đứa bé mà.
Thét to, cô ôm lấy cô bé yếu ớt vào lòng, may mắn bé vẫn còn hơi thở, nhịp
đập cũng duy trì nhưng rất yếu, Bảo Trân đang ngủ hay ngất thế này?.
Nhìn bé mà lòng cô tan nát, nóng bừng như bị lửa thiêu đốt, cô thương
tâm bi hài trên thân thể bé nhỏ chịu đau, tình yêu còn xót lại cũng đã
bị cháy thành tro tàn. Ánh mắt ngờ ngạc cô nhìn hắn không cảm xúc, vì
những gì cô tưởng đến, nghĩ đến và chứng kiến đã quá sức chịu đựng rồi.
Cả đứa bé hắn còn không tha.
- Đây là món quà trừng phạt, khi mà em cùng Mặc Nghiêm dạo quanh trước mặt tôi.
Lưa tay, Hạ Vũ lướt nhẹ những ngón tay quanh tóc cô, hắn từ tốn vân vê
quanh bờ má lạnh tanh của Tuyết và rồi hắn đứng thẳng người dậy, bước ra khỏi phòng. Khóa chốt cửa từ bên ngoài, hắn muốn giam giữ cô trong đây
sao?.
Đúng vậy, Hạ Vũ đang giam giữ cô, hắn lại trở về
con người ngày trước. Đáng sợ, hiểm ác, đê tiện, bỉ ổi và không có lương tâm. Ừ, lương tâm hắn bị chó ăn rồi thì còn đâu.
Meooo
Lông Vũ lết đôi chân bị thương từ gầm giường ra, nó dụi người vào tay Thiên
Tuyết, khiến cô càng thêm đau lòng vuốt ve lấy bộ lông mượt mà của nó.
Một con mèo đáng thương đang sợ hãi.
Lông Vũ ơi, mày chọn lầm chủ rồi.
Ôm chầm lấy mèo nhỏ cùng Liễu Bảo Trân, cô ảm đạm ngồi dưới sàn nhà lạnh
buốt, cả người tê dại nhưng không buồn đứng lên. Cô muốn nhìn thấy sự
chịu đựng của bản thân, nhưng bỗng khóe môi cô giương cao, ánh mắt bi
hài không nổi sóng. Bụng cô đang co thắt, máu tuôn không ngừng.
Con ơi, mẹ xin lỗi.
Không khí tan thương bao trùm lấy Thiên Tuyết, thì nơi kia sự điên dại chiếm
lấy linh hồn đau khổ của Mẫn Hào, cậu điên cuồng bắt giam Lưu Hạnh
Trang, nhốt cô trong phòng hơn hai tiếng đồng hồ. Mặc cô thoảng thốt cầu xin không thành tiếng, khóc lóc, cậu vẫn bình thản ngắm nhìn cô.
Lưu Hạnh Trang thật đau tâm, tại sao lại gặp phải kẻ điên, một tên vì tình
yêu mà phát bệnh, sau đó còn bắt giam cô, miệng bị dán băng keo, tay cột ra sau, chân cũng bị bó thành một cục. Lý Mẫn Hạo thì cứ luôn miệng gọi Hoa Thiên Tuyết, cuối cùng cô đã làm việc gì ác mà gặp quả báu vậy nè?.