Sủng Vật Hay Món Đồ Chơi?

Chương 42: Chương 42: Đừng Làm Loạn




Ngày hôm sau Lưu Ngọc Thái lại đến, hắn không những nổi cáu mà còn chuẩn bị hành hung Hoa Thiên Tuyết nữa, cô đứng núp sau lưng Dương Hạ Vũ tay chân run hết cả lên. Vũ không thể chịu nổi cái cảnh ồn ào này:

- Đừng làm ồn nữa! Chuyện nhà tao, không cần mày nhúng tay vào.

- Mày bị mất trí rồi hay sao hả? - Trong một phút nóng quá quên mất luôn sự thật hiển nhiên. Thái sực tỉnh nhìn biểu hiện cứng đờ của Vũ: - Tao xin lỗi! Được rồi, mày nghĩ ngơi đi, có gì cứ gọi cho tao.

Trước khi rời khỏi Ngọc Thái không quên trao cho Tuyết ánh mắt cảnh cáo sắc bén hơn cả lưỡi dao, cô nhìn hắn khuất xa dần mới thở phào nhẹ nhõm ôm từ sau lưng Hạ Vũ:

- Cảm ơn anh.

Dương Hạ Vũ vỗ nhẹ vào mu bàn tay đan xen trước bụng hắn, đôi môi cong nhẹ tạo nên nét cười đẹp mê hồn:

- Em là vợ của anh mà sao lại cảm ơn, em không cần phải lo bất cứ điều gì cả.

Hắn xoay người đối diện khuôn mặt của cô, khẽ khàng cuối đầu đặt lên trán cô nụ hôn mềm mại, Thiên Tuyết đờ người nhìn cử chỉ thân mật không mấy xa lạ của hắn, lòng cô rối bời. Nếu Hạ Vũ cứ đối tốt với cô như thế mãi, cô chỉ sợ mình không dám ra tay. Và hậu quả của việc nhẹ lòng sẽ vô cùng quẫn bách, đánh đổi bằng mạng sống của bốn người cô yêu thương.

- Hạ Vũ... em...

Cô ấp úng cuối đầu nhìn vào lòng bàn tay đang được hắn nắm chặt, mắt đảo quanh, cô không biết phải nói gì nữa. Trái tim cô đau quá! Đầu óc thật rối bời.

Bỗng đôi tay hắn nâng cằm cô, nhẹ nhàng đặt lên nụ hôn đầy ma mị, Thiên Tuyết dần hòa vào cơn mê của chiếc hôn điêu luyện. Hạ Vũ nhắm mắt thưởng thức bờ môi căng mọng ngọt lịm như mật ong của Tuyết, hắn hôn nhẹ rồi mút dần, chiếc lưỡi ương bướng tách đôi bờ môi đang để mở hờ, tinh nghịch, cuồng sát. Hắn như rút sạch hết tất cả mật ngọt bên trong, và tham luyến muốn cướp luôn cả hơi thở của Hoa Thiên Tuyết.

Rời khỏi, hắn vẫn còn hơi luyến tiếc mà mút nhẹ cánh môi sưng tấy đỏ chói của Tuyết lần nữa, cô đau đến ứa nước mắt. Nhìn hắn cười mà làm nũng:

- Đau chết người ta rồi!.

Hắn ngửa cổ cười lớn, tràng cười dài vang vọng cả ngôi nhà, tay hắn xoa đầu cô khiến mái tóc dài ngay ngắn trong phút chốc trở nên rối tung chẳng khác nào ổ quạ. Dương Hạ Vũ vì vết thương trên người chưa lành hẳn cộng với việc đứng hơi lâu, dồn sức tấn công cô mà giờ đây cảm thấy buốt hết cả sống lưng:

- Anh sao vậy? - Cô nhìn thấy khuôn mặt hắn biến sắc, đôi môi tái nhợt, mồ hôi lạnh cũng bắt đầu rịn ra ướt đẫm cả trán.

- Anh hơi mệt, em giúp anh lên phòng được không?.

Gật đầu, cô dìu hắn lên từng bật thang, một kẻ cao to được một người nhỏ bé chống đỡ, hắn dường như nghiêng về phía cô hết cả, bao trùm lấy Tuyết khiến cô thở không ra hơi. Không phải hắn muốn trả đũa, mà thật sự vết thương sau lưng đang bị rách ra, đau buốt, hắn mới khỏe lại nên sức chịu đựng không thể như trước được.

- Ráng tý nào, gần tới rồi. Lần sau mà bị nữa thì dọn phòng xuống dưới cho dễ đi lại.

Hắn đang đau đến nghiến răng, bỗng nghe giọng than phiền của cô mà khóc không ra nước mắt, khóe môi giật giật:

- Còn có lần sau?.

Biết mình lỡ lời, Thiên Tuyết lắc đầu lia lịa, cười trừ với hắn. Hoa Thiên Tuyết ngốc nghếch, tại sao có thể nghĩ đến lần nữa làm hắn thành ra nông nỗi này chứ?.

Thấy dáng vẻ hối lỗi của cô đáng yêu như con mèo nhỏ sợ chủ la, hắn dường như quên mất hiện tại vết thương đã bị bung ra, máu thấm đẫm chiếc áo sơ mi trắng, những bông hoa huyết kinh diễm nở rộ. Dương Hạ Vũ không thèm quan tâm đến.

Đến khi đến giường cô mới sửng sốt nhìn chằm vào lưng hắn, Vũ lắc đầu, chớp nhẹ mi tiệp, cởi nhanh chiếc áo trắng quăng xuống đất:

- Giúp anh lau sạch vết thương đi.

- Vâng.

Hoa Thiên Tuyết ngoan ngoãn đi lấy một ca nước đầy cùng chiếc khăn mềm, vài dụng cụ y tế, giúp hắn nằm úp xuống, cô từ tốn sợ làm hắn đau. Vắt chiếc khăn không quá khô, cũng chẳng để ướt quá, nhẹ nhàng lau lên vết thương hắn. Hạ Vũ hơi nhói giật nhẹ tấm lưng rộng làm Tuyết ngừng tay, lo lắng:

- Đau lắm sao?.

- Không, chỉ là nước lạnh quá!.

Mắt hắn nhắm hờ, không muốn cho cô thấy hắn đang phải chịu đựng cái đau rát, buốt nhói trên lưng thế nào. Hoa Thiên Tuyết cau mày liễu, khó hiểu nhìn ly nước ấm. Thật sự nước lạnh sao?.

- Nếu đau thì nói em biết, đừng cố chịu đựng.

- Không sao thật mà.

Thấy hắn cứ chịu đựng không nói làm tim cô chùng sâu, khóe mắt hoen đỏ, hắn như vậy thật không hề giống Dương Hạ Vũ chút nào. Trông hắn hiền hòa, yêu chiều cô nhưng có gì đó rất buồn, rất đau khổ, nét mặt của hắn khi cười cũng vậy, luôn mang theo một lớp mặt nạ vui vẻ để ngụy trang. Nhưng Hoa Thiên Tuyết không phải mù mà chẳng hề nhận ra, nụ cười tươi đó hoàn toàn không thật lòng, nó gượng gạo trông còn khó coi hơn khi khóc.

Chợt giọt nước mắt lạnh tanh của cô rơi lên vai hắn, Hạ Vũ mở mắt quay đầu nhìn khuôn mặt đỏ gấc cùng hàng nước mắt như trân châu rơi nhẹ xuống vai hắn:

- Đừng khóc.

Hắn ngồi dậy, vuốt má cô rồi ôm chặt cô vào bờ ngực ấm. Mùi hương của vị sữa vờn quanh cánh mũi cô, Thiên Tuyết như đứa con nít thèm được hít lấy hơi mẹ, tham lam cựa quậy để tìm được góc độ thích hợp chiếm hết tiện nghi.

Da thịt của hắn thật ấm, làn da trắng mềm tiếp xúc với chiếc áo thun mỏng của cô. Hoa Thiên Tuyết sau một lúc vật vã cuối cùng cũng ngồi yên, cô ngồi áp chặt ngực mình vào ngực hắn, chân quắp ngang hông, chiếc cằm nhỏ đặt trên hõm vai hắn, hít thở không thông.

Một lúc lâu, hắn cứ bị tiếp xúc da thịt và cảm giác ngưa ngứa nơi cổ đến không chịu đựng nổi, cậu bé bắt đầu có phản ứng. Dương Hạ Vũ vuốt mặt khuề nhẹ lấy vai cô:

- Hoa Thiên Tuyết, anh thấy không ổn rồi... Tuyết Tuyết à?.

Thế nhưng cô đã ngủ rất ngon giấc rồi, khóc nhiều làm cô mệt, dù tiếng thút thít vẫn chưa nín hẳn. Dương Hạ Vũ dẹp đi điệu bộ từ hôm qua đến giờ, đôi môi hắn không còn nhếch lên cao mang theo ý cười nữa, ánh mắt sa sầm, chút gì đó rất buồn động trên mi hắn. Chớp nhẹ mi, hắn hé môi thở hắt một hơi dài, nhìn xuống chiếc tủ đựng vật dụng của cô, hắn không biết nói gì, chỉ có đôi mắt tràn đầy hy vọng pha lẫn trong nỗi thất vọng đang che lấp hết tình yêu của hắn.

Hoa Thiên Tuyết.

Liều moocphin Mặc Nghiêm đưa cô đang lặng thinh nằm dưới tủ vật dụng, lạnh tanh không chút hơi ấm, bóng tối càng tôn lên khuôn mặt tử thần mỉm cười, đôi tay đưa cao vẫy gọi ẩn sâu trong những liều thuốc kia.

Lúc cô tỉnh dậy liền thấy mình nằm gọn trong chăn, tự trách bản thân vô dụng chưa gì đã ngủ như chết trên người bị thương. Thiên Tuyết nhớ đến hắn đưa mắt tìm xung quanh.

Cạch

Tiếng mở cửa vang lên, hắn mang theo ly nước lọc ấm đến bên giường đưa cho cô:

- Em thật là...

Tuyết xấu hổ cuối đầu nhận ly nước, nhấp nhẹ một ngụm rồi đưa lại cho hắn, bèn nhớ ra một việc, cô xốc chăn lên và kiểm chứng hắn chẳng làm gì cô cả. Thật sự khác xa Dương Hạ Vũ mà cô biết. Thấy biểu hiện kỳ lạ của Hoa Thiên Tuyết, Dương Hạ Vũ nhìn từ đầu đến chân cô rồi hỏi:

- Có chuyện gì vậy? Em bị đau ở đâu à?.

Cô lắc đầu như chong chóng, mặt khó tin nhìn sâu vào đáy mắt hắn:

- Em ngủ mê mệt mà anh không làm gì em hết sao?.

- Anh không muốn quan hệ với cái gối đâu!.

Nói rồi Dương Hạ Vũ cóc yêu cô, nụ cười trào phúng của hắn làm cô ngượng chín mặt, cuối đầu lầm bầm gì đó. Hình như hắn định đứng dậy rời đi, cô liền chụp lấy thời cơ nắm chặt cổ tay hắn tiện đà kéo về hướng mình, nhưng vì lực kéo quá nhỏ, thêm việc hắn dường như đã đoán ra được nhanh chóng phòng bị. Nhìn cô hụt hẫng hắn cũng không đành lòng, nhẹ hôn lên vầng trán rộng bóng nhẵn của Tuyết:

- Đừng làm loạn.

Hoa Thiên Tuyết không cho là đúng, sao có thể gọi chuyện vợ chồng là làm loạn được?.

Cô liền nhảy lên người hắn, choàng tay quanh cổ:

- Dương Hạ Vũ, anh nói xem thế nào là làm loạn hả?.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.