Một tuần trôi qua, tung tích của hai đứa
trẻ vẫn nguyên vẹn con số không, Thiên Tuyết trở nên trầm mặc, Hạ Vũ
dùng mọi cách để cô chú ý nhưng Tuyết chỉ nhắm mắt đi sâu vào giấc ngủ
xem hắn như không khí.
- Anh sẽ tìm được bọn trẻ. Tin anh được không?.
Mặc để hắn ôm trong lòng, lời ngon tiếng ngọt dụ hoặc, cớ sao Hoa Thiên
Tuyết vẫn như khúc gỗ ngây ra, nhắm chặt hai mắt để hắn nói chuyện một
mình. Bỗng nhiên cô mở mắt, ngước nhìn vào nét mặt lo lắng của hắn, nhẹ
nhàng cô nhếch mép vẽ vời nụ cười lãnh đạm, đôi ngươi đen láy vô hồn đến đáng sợ:
- Lông Vũ.
Từ trên ghế một
con mèo có bộ lông mượt mà sà vào lòng Thiên Tuyết, nó dùng bộ lông của
mình cứ dụi vào ngực cô, hòng đòi vuốt ve. Ôm Lông Vũ trong tay, Hoa
Thiên Tuyết bật người đứng dậy, bước chân từ tốn đi ra ngoài sân, vẻ mặt thản nhiên, thoải mái như chưa có chuyện gì. Cô cuối đầu, nâng mèo nhỏ
lên cao, thủ thỉ nhỏ vào tai nó như đang nói với chính mình:
- Đến lúc rồi phải không?.
Dương Hạ Vũ khó hiểu nhìn bóng lưng cùng đôi vai run lên của cô, không hiểu
là cô đang vui hay buồn tại sao lạnh nhạt với hắn? Dù là hắn đã có câu
trả lời, vẻ đau khổ khi đêm xuống hoàn toàn khác hẳn với hình ảnh lúc
này. Nhìn Thiên Tuyết quay mặt đi hắn cảm thấy tim đau nhói. Dù biết
rằng chỉ một cái búng tay cũng đủ để cô phục tùng, nhưng từ lúc nào hắn
đã không muốn sự phục tùng đáng chết đó nữa. Hắn muốn tình yêu của
Tuyết, và hắn cũng tham luyến cả quyền lực tiền tài.
- Hoa Thiên Tuyết, em muốn anh phải làm sao?.
Từ sau lưng Thiên Tuyết, Dương Hạ Vũ choàng tay ôm cô vào lòng, cằm đặt
lên đỉnh đầu cô, hắn mệt nhoài chỉ muốn dựa hẳn vào cô, nhưng lại sợ
thân ảnh mảnh mai bị thương.
Cơn gió lạnh từ ngoài sân
lùa vào, từng chiếc lá rơi rụng rải đầy trên nền sân, vài chú chim sẻ từ phương nao mượn cành nghỉ ngơi, mắt đẹp quan sát khung cảnh tươi tắn,
xinh đẹp bên ngoài một cách lặng lẽ và khó hiểu. Tuyết lại mỉm cười, rất nhẹ, rất vô tư lự, thân hình thon thả mềm mại tựa vào bờ ngực rắn chắc
phía sau:
- Muốn anh trả giá.
Cả người Dương Hạ Vũ cứng đờ với câu nói thanh thoát đan lẫn giọng cười giòn tan của Hoa Thiên Tuyết, cô bụm miệng thả Lông Vũ xuống đất, điệu cười híp
mắt của cô làm hắn bàng hoàng không hiểu vì sao miệng cứ như bị khâu
lại. Không thể nói thậm chí trong đầu đang bấn loạn, ý của Thiên Tuyết
là sao?.
Xoay người, cô đối diện với khuôn mặt của hắn, một bạt tay chua chát vang lên.
”Chát“.
- Anh còn chẳng bằng loài cầm thú Dương Hạ Vũ!.
Sau đó để hắn đứng mở mắt to kinh ngạc, chân bị đóng đinh dưới sàn, tay đưa lên sờ má, bản thân không biết đã làm gì? Hay kế hoạch bị bể. Thế
nhưng...
Tiếng chuông điện thoại vang lên, hắn nhìn vào dãy số là của Simon Trần. Chần chừ một chút, hắn xoa xoa hai bên má,
bạnh quai hàm, ánh mắt dõi theo bóng Thiên Tuyết đang lên phòng:
- Có chuyện gì?.
- Có phải cha mẹ của Thiên Tuyết đang ở Úc không?.
- Phải.
- Cậu không biết hai người họ bị sát hại thất bại sao? Tôi nghe đâu người được tìm thấy là thuộc hạ của cậu... Hạ Vũ... Tại sao...
Tút Tút
Hắn cúp nhanh điện thoại, cắn chặt môi dưới, mâu quang sa sầm. Tại sao vụ việc nghiêm trọng như vậy mà hắn không hề hay biết?.
Rõ ràng có kẻ chơi sau lưng đây mà. Chết tiệt!
Năm phút sau.
Dương Hạ Vũ cuối cùng cũng nhận được thông tin từ những tên thuộc hạ nghiệp
dư, Dương Tính dùng tiền dìm đi tin tức không nên có đó, chỉ mới xảy ra
cách đây chưa được năm giờ đồng hồ. Thế nhưng tin tức đang bị xì ra một
cách bí ẩn, kẻ chống lưng sau tất cả là ai? Lý gia?.
Không thể nào, bọn chúng làm gì biết cha mẹ Thiên Tuyết đang bên Úc. Kẻ đáng gờm nhất chỉ có...
Dường như đã thông não được rồi, Hạ Vũ ngửa mặt cười trào phúng, khóe mắt hắn còn long lanh vài tia óng ánh của nước mắt, rồi đôi mắt hắn xịu xuống
mang theo nỗi đượm buồn, một nỗi buồn khiến người đối diện đau lòng. Một nỗi đau kiềm nén tận đáy tim, Hạ Vũ lắc đầu rồi cười buồn, đây chính là những gì hắn phải trả lại cho Thiên Tuyết.
Trái tim
hắn đang dần tan nát, đôi vai nặng trĩu, đôi chân như đeo gồng theo mỗi
cái nhấc chân dường như hắn phải dồn tất cả sức lực để đi.
Khi Dương Hạ Vũ biết được bản thân yêu Hoa Thiên Tuyết sâu thế nào, thì
cũng là lúc hắn phải gánh quả báo, gánh những tội lỗi trong quá khứ của
mình. Hắn không muốn, không mong điều đó một chút nào.
Hai ngày sau.
- Dương Hạ Vũ mày hết đường chạy rồi. Để lại vợ mày lại, ít ra tao sẽ tha cho mạng chó mày đó.
Ngày hôm nay, hắn nhận được tin đã tìm thấy Bảo Trân và Thiên Hải, Hạ Vũ
liền đưa Thiên Tuyết đến địa điểm trong tin mật của đám thuộc hạ đưa.
Nhưng khi đến nơi hắn mới biết đây là cái bẫy chết tiệt của tên Mặc
Nghiêm.
Chiếc xe bị dồn đến ngõ cụt, hắn nắm lấy tay
Thiên Tuyết chạy thục mạng, cố nâng cô trèo qua bức tường kia, thế mà đã không kịp nữa, bọn người đó đã đuổi đến nơi.
Một tốp
người mặt mày bặm trợn, lực lưỡng và trên tay chúng có vũ khí, những
chiếc dùi cui cùng vài cây súng lục màu đen sáng bóng, màu bạc của cây
Anaconda lóe lên trên tay tên đi đầu. Hắn dùng thứ giọng khinh bỉ, hất
hàm về phía Hạ Vũ.
Dương Hạ Vũ nhếch môi, đứng chắn trước mặt Thiên Tuyết, hắn nhổ nước bọt vào mặt tên đứng đầu:
- Chưa tối mà mơ sớm thế? Óc chó!.
Tên đứng đầu bị sỉ nhục, máu nóng dồn lên não khiến mặt hắn đỏ như lửa,
trên trán đã đen đến nỗi nhọ nồi sánh không bằng, hằn giọng hắn quát:
- Thằng chó chết tiệt! Đánh nó cho tao.
Một đám cầm gậy gọc nhào đến nện vào người Dương Hạ Vũ, hắn xoay người ôm
lấy Thiên Tuyết trong lòng mà không thèm đánh trả, cả thân người bị đánh bật lên từng nấc, máu từ miệng từng ngụm từng ngụm trào ra nhưng vẫn
trao cho cô nụ cười trấn tĩnh.
Còn Hoa Thiên Tuyết, vẻ
mặt cô vô cùng bình thản nhìn hắn, đôi mắt phẳng lặng như gương của cô
khẽ phản chiếu lại hình ảnh dịu dàng, dùng cả thân thể bảo vệ cô. Môi cô hé mở, một làn hơi nóng phả vào mặt hắn:
- Tại sao? Anh đã biết tất thảy rồi mà, tại sao vẫn muốn bảo vệ tôi?.
Dù bị đánh rất đau, sức chịu đựng của Dương Hạ Vũ sắp kiệt quệ mất rồi,
nhưng hắn vẫn cố gắng gượng cười đầy ôn nhu, hôn nhẹ vào đôi môi khô rát của cô, từng giọng nước mắt mặn đắng của hắn Thiên Tuyết đều nếm được
chúng, rất cay đắng, rất chua chát:
- Vì anh có lỗi với em...
Tuyết đứa tay ôm lấy khuôn mặt hắn, một tên trong đám lôi cô ra từ trong lòng Vũ, bọn kia cũng ngừng lại. Dương Hạ Vũ đã hết sức để chống trả, đôi
chân hắn khuỵu xuống, bóng lưng đối diện với khuôn mặt Thiên Tuyết, bờ
vai hắn run lên:
- Em sẽ rời bỏ anh sao? Em không tin anh sao Thiên Tuyết, đến bây giờ em vẫn không tin anh.
Dừng lại những bước chân vô tình, Thiên Tuyết hỏi hắn:
- Vậy cha mẹ tôi thì sao? Dương Hạ Vũ, chính anh là người đưa họ đi mà,
cũng chính người của anh muốn giết họ. Tôi làm sao có thể tin anh?.
Hắn nâng tay ôm lấy khuôn mặt, hắn bật cười nhưng còn khó nghe hơn cả khóc, máu cùng nước mắt hòa quyện làm một, nỗi đau và thất vọng đan xen vào
nhau. Thua rồi, hắn đã thua rồi sao? Cả người con gái mình yêu cũng
chẳng biết cách để làm cô ấy tin.
Dương Hạ Vũ hộc ra một ngụm máu, dùng hết sức để đứng dậy đối mặt với Thiên Tuyết, ôm cô vào lòng:
- Cho anh thời gian, anh sẽ chứng minh rằng anh không phải như em tin lúc này.
- Anh đã có quá nhiều thời gian rồi Dương Hạ Vũ à!.
Xô hắn ra, cô quay lưng đi cùng đám người kia, để hắn đau khổ ôm lấy ngực
đau đến gục ngã dưới chân, không gian xung quanh bắt đầu tối om. Hắn
vương tay có nắm lấy hình bóng cô, nhưng chỉ có thể chạm vào không khí
rồi nặng nhọc buông lơi trong không trung, mọi tâm thức dần rời bỏ hắn
cùng Thiên Tuyết đã khuất sau bờ mi đè nặng.