Sủng Vật Hay Món Đồ Chơi?

Chương 18: Chương 18: Kế Hoạch Của Hắn




Xong phiên họp, Dương Hạ Vũ cấp tốc trở về nhà, lúc về tới cũng đã qua ngày mới mất rồi, Hoa Thiên Tuyết đã ngủ say cùng Trân Trân, hắn mệt mỏi bước đến cạnh giường, đưa đôi tay vuốt nhẹ mi mắt nhắm chặt của cô mà thở dài ngao ngán.

Thiên Tuyết ngủ say trong giấc mộng kinh hoàng, những gì trong đoạn băng ấy cứ tiếp diễn, hoành hành và nuốt trọn những tia sáng trong cô, mồ hôi lạnh rịn chặt vầng trán cao, cô thổn thức mà bật người tỉnh giấc, âm thanh sau cùng còn động lại là tiếng kêu gào thảm thiết của Liễu Hạnh Như, dù trong đoạn băng ấy chị ta chỉ dùng đôi mắt đau đớn để nói nhưng Tuyết hiểu rằng, chị đang thét gào, quàn quại trong nỗi sợ hãi đến chết nghẹn.

Và giờ đây còn động lại là những hình ảnh đáng sợ, kinh diễm của dòng huyết thương ướt đẫm, nhạt nhòa bao phủ trong từng giọt lệ ấm nóng nơi khóe mi Thiên Tuyết.

- Em gặp ác mộng sao?.

Giọng nói mệt mỏi, có chút thoảng thốt lẫn lo lắng và âm luật trầm thấm đó không ai khác ngoài Hạ Vũ, hắn về rồi. Và điều vô cùng hiển nhiên là hắn đã bừng tỉnh sau giấc mộng của cô:

- Ừ, chỉ là nó quá khủng khiếp thôi!.

Đập nhẹ tay lên trán, cố xóa bỏ những hình ảnh bi hài ra khỏi đầu, tim còn đập loạn, tay chân trắng toát tê cứng, cô mệt lừ nằm xuống, vùi mặt vào lòng ngực rộng lớn của hắn, sợ động Trân Trân ở giữa nên Hạ Vũ phải nhấc người lên cao và nghiêng qua một chốc để Thiên Tuyết có thể tựa vào.

Thiên Tuyết nặng trĩu mi mắt, trong một thoáng cô đã ngủ mê man không biết trời đất luôn, Hạ Vũ mắt mở chăm chăm nhìn thẳng vào hàng mi cong vuốt của cô, hắn thở dài thườn thượt, ánh mắt long lanh trong màn đêm của căn phòng, có lẽ hắn đang suy nghĩ về chuyện nào đó khiến đôi mày khẽ cau. Và rồi, hắn lắc đầu, cố bỏ đi những thứ trong đầu, bây giờ hắn chỉ muốn nhắm mắt và ngủ bên cạnh Tuyết một cách ngon lành thôi.

Sáng hôm sau,

Hoa Thiên Tuyết dậy khá sớm, đôi mắt đen láy còn sót lại những tia máu đỏ, những hình ảnh ngày hôm quá cứ dai dẳng ôm lấy cô, khiến giấc ngủ chẳng mấy ngon lành. Quay mắt nhìn sang, Dương Hạ Vũ ôm chầm lấy Trân Trân tội nghiệp trong lòng, xém tý nữa cô đã phun nước bọt tùm lum vì cười rồi đó, nhìn xem vẻ mặt ngáy ngủ của Bảo Trân kìa, con bé đã tỉnh dậy dưới sự quằn quại, khó chịu trong lòng hắn nhưng bé không khóc. Ôi, đáng yêu quá!.

Khuôn mặt bé đỏ ửng vì nóng, Thiên Tuyết vươn tay gỡ Trân ra khỏi Vũ như một cách giải thoát kịp thời. Vú hai gõ cửa phòng, Tuyết ẵm bé giao cho vú rồi bước lại leo lên giường vỗ bùm bụp vô mông hắn:

- Heo ngủ, anh đến khi nào mới dậy đây?.

Hạ Vũ giật mình, mắt chưa thích nghi với ánh sáng nên vô giác nheo chặt, khuôn mặt nhăn lại giống như cụ già khiến đôi vai Tuyết run lên, nụ cười lớn của cô khiến hắn bừng tỉnh, vươn tay kéo cô vào lòng. Tà mị, hắn bảo:

- Hừm, mới sáng sớm đã khêu gợi anh rồi sao? Anh đói quá!.

Câu nói của Vũ làm Tuyết đỏ mặt trông như cô gái tinh khiết, cô bĩu môi, chỉ vào chiếc bụng hơn bảy tháng của mình, sau đó ôm bụng cau mày:

- Con đạp à?.

Tuyết gật đầu, cười mỉm, hắn cũng thế trao cho cô cái hôn ấm áp lên đôi môi son đào mơ mộng. Sau khi cướp hết không khí của Tuyết, Vũ cuối người áp tai lên bụng cô, giọng hờn trách:

- Con mà làm đau mẹ, ba sẽ cho con ra rìa đó.

Ôi, thật sự quá ngọt ngào như một ông bố bình thường, không dáng vẻ của cậu ấm tập đoàn Dương nữa mà chỉ còn hình ảnh chững chạc của một người sắp làm ba. Vuốt tóc hắn, cô ngọt lòng nhưng rồi khóe môi liền tắt giữa chừng, ánh mắt chết người, oán hận hiện lên trong đau thương:

- Lý Mẫn Hào, hắn là cha đẻ của Trân Trân và cũng là người giết chết Liễu Hạnh Như.

Mâu quang hắn nhốm màu khó hiểu, cô thở dài đi đến bên đầu đĩa bật đoạn phim đã ám ánh cô cả đêm qua lên.

Những hình ảnh trên màn hình được hắn thâu tóm nhanh gọn, vài phút trôi qua hắn đã định vị được điều gì đang diễn ra và những khúc mắc trên đoạn băng mà Tuyết không thể nhìn ra được.

Xoa nhẹ thái dương, hắn nghi ngờ người giết chết Hạnh Như không phải Mẫn Hào mà là Mẫn Hạo, nhưng lý do tại sao cậu ta phải làm như vậy? Vì không thể chấp nhận đứa bé hay do cái gia tài của mẹ bé đang nằm trong tay Trân?. Nhìn sang Thiên Tuyết, cô không hề biết mình đang nuôi nấng một đứa bé kim cương hay đúng hơn là một mỏ tiền, tài khoản của Hạnh Như gần bằng Hạ Vũ, chị ta đã gầy dựng sản nghiệp trên bàn tay trắng, điều đó được hắn đánh giá rất cao và tất cả tài sản của Liễu Hạnh Như đều đứng tên Trân nhưng hiện tại bé không thể quản lý nên hắn phải làm thay.

Thêm việc Chủ tịch Trương im lặng trước báo chí lẫn người của Dương gia đã khiến Hạ Vũ khúc mắt, con trai ông ta biến thành tro như thế mà người làm cha chẳng bận tâm tới sao? Theo một phỏng đoán duy nhất, Trương Quốc Hòa thật sự chưa chết. Và họ Trương không muốn có quá nhiều liên can hay trả lời câu hỏi, nếu như thế sẽ để lộ sơ hở.

- Ai đưa cho em đoạn băng này?. - Dương Hạ Vũ nắm tay Hoa Thiên Tuyết, giọng chắc nịch hỏi:

- Không biết, hình như là một người con trai, hắn đội mũ lưỡi trai che đi khuôn mặt và hắn gửi cho bác bảo vệ chứ không trực tiếp qua em.

Thiên Tuyết cau mày, tò mò muốn biết hắn đang phán đoán điều gì nhưng chỉ có nỗi trầm mặc trong mười phút dài dăng dẳng:

- Anh đã thấy điều gì mà em không thể nhận ra?.

- Trương Quốc Hòa chưa chết.

- Hả?.

- Người đưa cho em đoạn băng có khả năng là Trương Quốc Hòa, lúc anh đến Trương gia ngỏ ý muốn giúp thì biểu hiện của họ rất lạ lẫm, lúc đó anh đã nghi ngờ rồi, nhưng hiện tại thì có lẽ nỗi khúc mắt trong lòng đã được gỡ bỏ. Trương Quốc Hòa còn sống và cậu ấy muốn cảnh báo cho em về gia đình họ Lý ấy.

Hoa Thiên Tuyết như được thông não, cô gật đầu lia lịa, nỗi vui mừng cũng dâng cao, bao ngày qua cô cứ ngỡ chàng trai hiền lành ấy đã chết ai ngờ đâu vẫn bình an vô sự. Vậy còn Đỗ Minh Thư thì sao? Cô suy nghĩ một cách tích cực, Hòa sống thì Thư cũng vậy thôi, chẳng có gì đáng lo cả.

Thở phào nhẹ nhõm, cô lau lệ trên khóe mi do vui quá mà rơi xuống, hắn nhìn đôi má xanh xao của cô mà đau lòng, nếu sau này cô biết những việc hắn làm, liệu có tha thứ cho hắn không?. Dương Hạ Vũ nắm chặt những ngón tay thon dài, quai hàm khẽ bạnh, nỗi tội lỗi cồn cào trong lòng hắn và rồi hắn nhếch môi cùng suy nghĩ chiếm hữu:

”Hoa Thiên Tuyết là của tôi, dù xảy ra bất cứ việc gì em cũng không bao giờ thoát khỏi tôi được. Tôi sống hay chết đều sẽ giữ chặt lấy em thôi.“.

Nhìn xoáy vào trong khóe mắt hắn, cô nhìn thấy một tia sáng nguy hiểm xoẹt qua nhưng rất nhanh lẫn trốn đi, bây giờ chỉ tồn tại sự phẳng lặng, tại sao cô có cảm giác không ổn. Rõ ràng Hạ Vũ đang giúp cô mà, tại sao lòng lại cảm thấy khó chịu đến thế chứ?.

Hắn bảo cô ra ngoài chơi cùng Liễu Bảo Trân đi, hắn cần làm một chút việc rồi xuống đưa cả hai đi biển dạo chơi, Tuyết nhảy cẳng trong lòng, thôi không thút thít, làm vệ sinh cá nhân xong liền đi xuống cùng Trân, để cho hắn có không gian yên tỉnh làm việc nhanh, rồi còn đưa cô đi chơi.

Khóe môi ôn nhu của hắn nhìn theo Thiên Tuyết đến khi bóng cô khuất dần, Hạ Vũ khuôn mặt đanh lại, viền môi mím thành một đường ngang, lấy điện thoại và bấm nhanh một dãy số:

- Chuyển tất cả tài sản của Liễu Bảo Trân sang tài khoản của tôi và hãy tìm Trương Quốc Hòa, khử hắn sau đó hãy triệt sạch Trương gia, không được chừa lại một ai.

Cúp máy, ánh mắt hắn đảo quanh, nghiến răng, hắn đưa mắt nhìn xuống sân, nơi mà cô cùng bé vui vẻ ngồi trên chiếc xích đu. Dương Hạ Vũ thở hắt hơi dài, hắn cũng không muốn phải diệt tận gốc đâu, nhưng để lại Quốc Hòa cùng gia đình cậu, thì chắc rằng tất cả gia tài của Liễu Hạnh Như để lại, sẽ vào tay cậu ta. Hiện tại Hoa Thiên Tuyết dồn tất cả tâm tình và nghiêng phần ác cảm về phía Lý gia, một cơ hội hiếm hoi cho hắn nắm lấy, mọi tội lỗi chỉ cần phủi tay và đổ lên đầu Lý gia là xong. Không dính đến pháp luật cũng không làm Thiên Tuyết quay lưng lại với hắn.

Còn Liễu Bảo Trân, con bé là một quân cờ hoàn hảo để chơi cùng Lý gia trong tương lai đây mà, Lý Mẫn Hạo sẽ chẳng hề hay biết mỏ vàng đã bị hắn đào cạn kiệt rồi, bây giờ chỉ còn cái vỏ lấp lánh che lấp sự trống rỗng bên trong mà thôi. Dùng Trân để dụ họ sơ xuất, sau đó tóm chặt, thâu gọn. Giết sạch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.