Lưu Hạnh Trang tỉnh dậy, cả người mệt
nhừ, tay chân tê cứng không thể cử động nổi, cô khẽ quay đầu nhìn về
phía bên cạnh, trong một khắc chạnh lòng. Cô như muốn òa khóc:
- Mẫn Hào, hãy tha cho tôi đi được không?.
Lý Mẫn Hào đã dậy từ lúc nào, ánh mắt cậu cứ chăm chăm nhìn thẳng vào
khuôn mặt yên ngủ của Trang, trái tim vô cảm không tý cảm xúc nào. Đôi
tay vờn dọc xương quai xanh, rồi nhẹ nhàng lướt xuống chiếc cổ trắng
ngần, thon dài, ngọn lửa dục vọng tăng dần cho đến khi cô mở mắt nhìn
thẳng vào đôi ngươi ham muốn của cậu. Giọng vài nỉ khiến cho tâm tình
Hào không được tốt đẹp tý nào, nhếch môi:
- Thiên Tuyết, em không thể trở về với hắn nữa.
- Tôi sẽ không trở về bên Hạ Vũ đâu, làm ơn thả tôi ra đi.
Khóe mi cô nổi lên từng đợt sóng cồn, dập dờn như thủy triều lên cao, màn
sương mù dày đặc che phủ tâm hồn sợ hãi của Trang. Cái hợp đồng với Hạo
chắc có lẽ cô sẽ không thể nào thực hiện được, cả sự tự do của cô nữa,
mọi thứ không hề dễ dàng như Trang tưởng. Mẫn Hào bị điên nặng lắm rồi,
bỗng nhiên trái tim cô đứng yên, đôi mắt cũng mở to đề phòng nhìn sinh
vật đối diện với cô. Hào đương nói chuyện một mình, cảm xúc, biểu cảm
đều rất thật, rất dữ tợn.
- Tuấn Kiệt, cậu nói xem, Thiên Tuyết muốn được thả ra kìa? Liệu có nên?.
Bỗng nhiên thái độ hòa nhã thay đổi, đầu Hào lắc nguầy nguậy đầy tức giận:
- Không được thả. Thiên Tuyết là của chúng ta.
Rồi khuôn mặt lại trở nên nhu mị, vẻ đượm buồn không thể dứt khỏi khóe mi:
- Cô ấy sẽ không trở về với Hạ Vũ nữa, tôi không muốn thấy Tuyết buồn.
Biến sắc, mày cau chặt, giọng nói như quát vào không trung:
- Đồ ngu, Hạ Vũ sẽ buông tha cho Thiên Tuyết sao? Nếu muốn mất cô ấy lần nữa thì cứ việc thả đi.
Ngưng bật trong vài phút, khuôn mặt hòa nhã lại trở về, mi tiệp phũ dài, che
đậy đi những nét ưu tư khó đoán. Và bản chất này cũng đang lắc đầu, chấp nhận những gì bản chất kia bảo, đúng vậy, hiện giờ Hào đang mắc phải
chứng đa nhân cách, ám ảnh cưỡng bức. Một căn bệnh quá nguy hiểm cho xã
hội, nhưng tại sao Mẫn Hạo lại chẳng hề đưa anh mình đi chữa bệnh? Có lẽ đây là những gì Hạo muốn để thực hiện tội ác của chính cậu chăng?.
Hạnh Trang tái xanh, mặt cắt không còn giọt máu, tại sao cô lại rơi vào tình trạng này chứ, nhìn đến nhìn lui vẫn chẳng có cách nào chạy thoát được, bỗng nhiên ánh mắt cô nhưng bật, hướng nhìn về phía gầm tủ, hình như là một cây súng lục nhỏ. Cơ mà vì sao nó lại nằm ở dưới đó, phải thừa cơ
hội để lấy thôi, cô vờ đói bụng muốn ăn gì đó. Sau khi Mẫn Hào vui vẻ
rời khỏi, cũng là lúc Hạnh Trang bật người dậy, chạy đến gầm tủ moi móc
thứ có hình thù giống cây súng ra.
Không làm cô thất
vọng, đây đương nhiên là một cây m66 loại tốt, đạn đã có sẵn, tay run
rẩy, cô nhét nó vào bụng, leo lại lên giường, Trang chưa bao giờ cầm
súng, tất nhiên là không có cơ hội bắn ai rồi. Điều này khá liều lĩnh,
nhưng muốn tự do cô phải bất chấp tất cả thôi.
Lúc mẫn
Hào bước vào cùng khay thức ăn, vẻ mặt cậu biểu thị như không hề hay
biết điều gì, đôi môi vẫn cong lên trong sự ngây ngô, hạnh phúc đáng yêu như đứa con nít. Và rồi...
Đoàng...
Hai giờ sau.
Nhức thật nhức, chân Hạnh Trang và tay đều đau đến tê cứng, cô cố gắng mở
đôi mắt nặng trĩu, cố biết xem có chuyện gì đã xảy ra với cô.
- Tỉnh rồi à? Nên ăn chút gì đi, lúc nãy mất máu khá nhiều đấy.
Giọng nói trầm thấp, phảng phất hương vị quỷ dị khiến cả người cô run lên,
lạnh toát cả sống lưng và rồi... Chân trái cô điếng lên, da bên ngoài bị lóc đi, thịt đỏ ngòm cũng bị xén bớt, máu lẫn những miếng thịt đỏ khác
thay nhau khoe sắc dưới đôi mắt Hạnh Trang.
- AAAA... Chuyện gì xảy ra với chân tôi thế này?.
Nước mắt Trang rơi như nước lũ tràn về, vùng vẫy trong đau đớn, cô muốn
thoát khỏi nơi địa ngục, trốn đi thật xa biến mất khỏi tên ác quỷ tu la
này, lòng nhẹ bẫng xé nát tâm can, nỗi buồn đến liệt phế, cổ họng nghẹn
chặt khô khốc, ánh mắt sóng sánh chết lặng.
- Ăn đi, đừng để uổng thịt ở chân em. Ngon lắm!.
Mẫn Hào đưa dao, cắt một đường dài, miếng thịt trên dĩa lập tức đứt lìa,
cậu từ tốn dùng nĩa cho vào miệng, thưởng thức một cách ngon lành. Còn
Hạnh Trang chỉ biết kinh hoàng, mở mắt nhìn Hào đầy sợ hãi, hoảng loạn
đến mất âm...
Cậu đang ăn thịt của cô, là miếng thịt ở chân của cô ư?. Nhâm nhi nó thật ngon lành, cậu còn có phải là con người nữa không?.
Nâng cao khóe môi, Hào cười như chẳng có việc gì, đẩy chiếc dĩa cùng miếng
thịt nướng thơm phức vờn quanh mũi cô. Lưu Hạnh Trang nôn tháo, chất
dịch chua chát trào dâng, cồn cào cấu xé lấy bao tử của cô, thứ trước
mặt đầy quyến rũ lại là thịt trên người cô. Giết chết tôi đi, tại sao lại hành hạ tôi như thế?.
- Mau ăn đi, còn nhiều lắm.
Vừa nói, cậu vừa chỉ vào bắp chân của cô, máu từ đó tuôn không ngừng, mùi
tanh khô xộc thẳng vào đạo não, kinh diễm màu huyết thương, tê dại
không còn cảm xác, Hạnh Trang khóc không thành tiếng, la cũng chẳng thể, ngực cô nhấp nhô sau chiếc áo mỏng manh, phập phồng như bị trút sạch
không khí. Hơi thở gấp rút, dồn dập làm đầu óc cô quay cuồng do mất máu
quá nhiều, mờ ảo cùng điệu cười âm lãnh vọng nơi lòng đất âm u. Thật
đáng sợ, Mẫn Hào bị điên nặng rồi.
Từ ánh sáng kinh
hãi, Lưu Hạnh Trang dần mất đi ý thức, đầu gục sang bên, đôi tay buông
thỏng, thứ tồn tại trong đôi ngươi cô bây giờ chỉ còn là bóng đêm hãi
hùng, lạnh toát.
Nơi đây người chịu khổ, nơi đó kẻ vô ưu.
Thiên Tuyết sau khi bị Hạ Vũ lôi đi đã làm vẻ mặt cáu bẩn, cũng bắt đầu hổ
báo, lớn giọng hơn rồi, dù lòng cũng sợ hắn đấy nhưng chẳng hiểu vì sao, tính ngang tàn hình thành trong vô thức
- Em gan lắm.
Hắn gằn giọng, mắt đỏ ngầu tức giận đầy tính đe dọa cô. Tuyết cũng đâu có
chừa, chống nạnh, hất khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, thách thức hắn:
- Rồi sao?.
- Có phải lâu rồi tôi không trừng trị em, nên em lờn rồi phải không hả?.
- Hứ.
Chẳng thèm đoái hoài đến hắn, Thiên Tuyết cứ cho đang phải nghe người điên
kêu gào thảm thương đi, bước đến gần chiếc nôi, cô ẵm trên tay Thiên Hải trao cho hắn:
- Anh ồn ào quá, con tỉnh bây giờ.
Lời nói đúng rất có ký nha, hắn lập tức ngưng lại, đưa tay nhận con ẵm
trong lòng, đôi mắt dần trở nên nhu thuận hơn, miệng cũng cong lên một
đường vẽ nhẹ hoàn hảo. Vú hai bước vào, trên tay là Liễu Bảo Trân cũng
được mười tháng tuổi hơn, cô bé vừa thấy Thiên Tuyết miệng đã cười toe
toét, giang tay đòi ẵm.
Hoa Thiên Tuyết nhận lấy, chơi
đùa cùng Trân một lúc rồi cho bé ngủ, bé đã có thể đi chập chững, miệng
cũng ú ớ được vài chữ rồi, hôm bữa còn kêu Hạ Vũ là cha nữa cơ. Nhìn
khuôn mặt hồng nhuận, đáng yêu của Trân Trân mà Thiên Tuyết nảy ra một
ý:
- Vũ, sau này Bảo Trân phải làm con dâu nhà ta.
Dương Hạ Vũ đang ru Thiên Hải cũng phải ngừng lại, ánh mắt thâm trầm không
đáp, Trân là con cờ của hắn để đấu với nhà họ Lý, chưa biết được con bé
có sống đến một năm hay không nữa. Chưa chi Thiên Tuyết đã nói lên ý
định đó, suy nghĩ một lúc, khuôn mặt của Hạ Vũ cũng bắt đầu giả tạo,
cười như kiểu chấp nhận.
Tuyết cười giã lã, thơm nhẹ má Bảo Trân, cô bé lớn lên chắc chắn sẽ rất đẹp, khi đó biết bao nhiêu người cuốn dép đòi theo.
Trái ngược lại với nụ cười của Thiên Tuyết là sự tính toán của Hạ Vũ. Điện thoại vang lên, hắn coi tên rồi nhanh chóng bấm nghe:
- Có chuyện gì?.
Đầu dây bên kia ngập ngừng một lúc, giọng nói vang lên:
- Trương Quốc Hòa có đến tìm tôi.
Nhìn qua Thiên Tuyết, thấy cô vẫn không bận tâm, hắn nhỏ giọng:
- Khi nào?.
- Vừa mới rời khỏi.
- Hai ngày nữa, đến công ty, chúng ta sẽ trao đổi sau.
Hắn cúp máy, khuôn mặt lại trở về nguyên thủy, tuấn mỹ nhưng đủ để khiến
người khác sợ hãi, cuối đầu. Hoa Thiên Tuyết nhìn hắn qua khóe mi, lòng
cô nôn nao lẫn khó chịu. Không biết hắn đang định làm gì? Hắn đang âm
mưu chuyện gì? Sao lại mập mờ như thế?.
Cô buồn cười,
đã bao giờ cô bắt đầu để ý đến việc hắn sẽ làm gì. Việc đó có liên quan
đến cô sao, nếu biết được thì Tuyết làm được gì, nhìn hắn thực hiện độc
ác, tuyệt tình, thôi thà không nghe, không biết, không quan tâm chẳng
phải tốt hơn sao?.
Nhưng cô không hề hay biết, việc sắp đến sẽ phải khiến cho Tuyết bận lòng đến oán hận.