Hàn Ưng đánh thắng tay lái đến trụ sở cảnh sát, vừa lúc hai người bước xuống xe thì Mạch Linh và Hàn Ưng đã bị một thiếu tướng chặn lại không cho vào.
“Xin Hàn thiếu đợi một chút, Trung tướng đang lấy lời khai của tội phạm bên trong.”
Hàn Ưng ung dung dựa lưng vào trước đầu xe ô tô, nói: “Người bên trong phạm tội gì?”
“Cưỡng bức, chiếm đoạt và đe doạ tính mạng người khác.”
Hàn Ưng nghe xong phủi phủi tay ý bảo tên Thiếu tướng này hãy lui vào trong, người đàn ông xoay bước rời đi, lúc này Mạch Linh mới kéo lấy cánh tay Hàn Ưng, khẽ hỏi.
“Hàn Ưng! Trước đây anh hay bị gọi đến đây là vì phạm phải tội gì?”
Hắn quay sang, nghiêng người đến hộp tủ trong xe kế bên ghế lái, rút một điếu thuốc trong bao ra, khẽ bật bật lửa, chỉ trong vài giây, mùi khói thuốc đã bay tán loạn xung quanh hai người.
“Đánh nhau, lái xe sai làn đường cho phép, dở bỏ dãy phân cách lan đường dành cho người đi bộ, chống đối người thi hành công vụ...”
Mạch Linh nghe hắn kể liên tiếp hàng ngàn lí do chẳng mấy tốt đẹp gì. Đường đường là Hàn thiếu của Hàn gia, tổng tài của Hàn thị, mà lại sống buông thả như vậy, chắc ở Đài Loan này, gia tộc Hàn gia sẽ tự hào về đứa con này lắm nhỉ?
“Tôi còn có chuyện không hiểu, anh là người có gia thế, tại sao khi ra tay xong lại không dọn dẹp sạch sẽ hiện trường đi, lại để cảnh sát điều tra ra?”
Hàn Ưng hít một hơi thuốc, giọng nhàn nhạt nói: “Chẳng phải tôi đã nói với em rồi sao? Ngày nào tôi không có mặt ở đây thì tôi lại cảm thấy ngứa ngáy đấy! Chỉ có điều...” Hắn ngừng vài giây rồi tiếp lời: “Lần này tôi không muốn liên lụy đến em nên đã đặt biệt căn dặn thuộc hạ dọn dẹp hiện trường, mà bọn chúng chẳng làm nên trò trống gì. Mẹ kiếp!”
Mạch Linh nhìn vẻ mặt Hàn Ưng lúc này vô cùng buồn cười, cô khẽ châm chọc vài câu: “Chặt tay người khác là được gán ghép vào tội gì nhỉ?”
“Cố ý gây thương tích.”
“Anh biết như thế mà vẫn làm đấy thôi.”
Hàn Ưng bỗng dưng xoay người đè chặt cô vào kính trước xe, đem cả thân hình to lớn của mình phủ lên người cô.
“Chẳng phải là tôi đang bảo vệ em đấy sao? Em nói xem, em có nên đền đáp cho tôi không?”
Tim Mạch Linh bỗng dưng đập mạnh, cô cố gắng nghiêng đầu tránh né cái nhìn từ trên cao của hắn, xoay mặt hướng vào phía cửa chính trụ sở cảnh sát cầu cứu.
“Đồ biến thái! Anh mau thả tôi ra.”
Hàn Ưng đối với hành động này của cô càng làm cho hắn tăng thêm phần phấn khích, hắn đưa tay xuống chân cô, từ từ tiến lên trên đùi thăm dò.
“Khung cảnh lãng mạn như thế này, nếu bỏ qua thì tiếc quá. Em có muốn vui vẻ với tôi một chút không?”
Mạch Linh hạ tay gạt bàn tay Hàn Ưng trên đùi cô ra, cô nắm mép chân váy cầm chặt: “Anh muốn vui vẻ thì đi tìm người khác đi, đừng có đùa giỡn với tôi.”
Hàn Ưng vốn dĩ muốn chọc ghẹo cô chứ không có ý định làm gì quá đáng. Thói quen của hắn từ trước đến nay không bao giờ ép buộc người khác lên giường với mình. Chính hắn cũng không thể hiểu nổi, tại sao hắn luôn dành sự quan tâm và nương tay với người phụ nữ này. Lần đầu gặp cô, hắn rất muốn dạy cho cô một bài học, nhưng lúc bắt được cô rồi thì trong thâm tâm hắn lại thoáng qua tia mềm lòng.
Một giọng nói từ bên hông hai người truyền đến mang theo vẻ hốt hoảng bất ngờ: “Hai người đang làm gì vậy?”
Mạch Linh giật mình đẩy Hàn Ưng ra, cô vội chỉnh sửa lại áo quần, nhìn đến người đàn ông trước mặt.
“Hàn thiếu, cậu lại không thể kìm chế được ở trước cửa chỗ làm việc của tôi sao?”
Hàn Ưng nhếch môi cười, hắn tiến đến ôm lấy vai Mạch Linh, ngả ngớn trả lời: “Đang đói mà thức ăn ở ngay trước mặt, ngài nói xem làm sao tôi lại không ăn?”
Mạch Linh dùng cùi trỏ huých tay hắn ra, cô chạy đến chỗ người đàn ông, lên tiếng: “Trung tướng, anh ta vừa rồi muốn cưỡng hiếp tôi.”
Trung tướng Tiêu vội hướng ánh mắt đến phía Hàn Ưng, trên trán hắn bây giờ đã nổi lên ba gạch đen, vẻ mặt tối sầm lại.
“Kiều Mạch Linh, em dám chơi tôi?”
Mạch Linh không trả lời, trong mắt cô hiện lên ý cười, Trung tá Tiêu trầm mặc lên tiếng.
“Hàn thiếu, cậu có cưỡng hiếp cô gái này hay không?”
Hàn Ưng vô tội lắc đầu, xoè hay cánh tay ra làm động tác vô tội: “Tất nhiên là không.”
Vị Trung tướng kia liếc nhìn hắn một vài giây rồi lên tiếng bảo hai người họ vào trong. Hàn Ưng ngồi trên ghế, một người mặc quân phục đem đến một vật được đựng trong túi ni-lông, đẩy đến trước mặt Hàn Ưng.
“Chúng tôi tìm thấy nó ở hiện trường cùng một con dao, trên con dao đó có dấu vân tay của cậu và một người vệ sĩ của cậu, nói đi, chuyện này có liên quan gì đến cậu không?”
Mạch Linh đưa mắt nhìn, thứ trong túi ni-lông kia là một bàn tay đầy máu, tuy nhiên qua thời gian khá lâu tiếp xúc với không khí nên máu đã bị đông đặc, cô có thể nhìn thấy lớp thịt phía bên trong và một mảnh xương bị chỉa lòi ra bên ngoài.
“Ây ya, chẳng qua là tôi thấy anh ta có ý định tự sát nên đã cản lại, không ngờ anh ta vẫn tự cắt lìa bàn tay của mình a.”
Hàn Ưng khoan thai gác chân lên ghế phía trước mặt, vẻ mặt vô cùng yêu nghiệt nhìn mẫu vật trên bàn, trong lòng thầm nguyền rủa lũ thuộc hạ vô dụng.
Cấp dưới của Trung tướng Tiêu bước vào báo rằng đã tìm được người bị hại, lúc dẫn vào, vừa nhìn thấy Hàn Ưng thì hắn đã bắt đầu run lên cầm cập.
“Mau nói, tay của cậu là do ai làm?” Trung tướng Tiêu hướng mặt đến người nạn nhân kia, nghiêm mặt hỏi.
Người đàn ông khẽ nhìn qua Hàn Ưng, vừa vặn chạm phải ánh mắt như muốn giết người của hắn, người đàn ông kia lập tức lắc đầu: “Là tôi tự làm, không liên quan đến người khác.”
Trung tướng Tiêu không tin cho lắm, ông hỏi cung hơn nữa ngày trời nhưng người bị hại kia luôn khẳng định rằng là do hắn tự làm, cuối cùng, cả trụ sở đành phải dựa vào lời khai của nạn nhân mà kết cho Hàn Ưng vô tội.
“Vậy là xong rồi có đúng hay không?”
“Đứng lại.” Hàn Ưng vừa có ý định muốn ra về thì bị Trung tướng Tiêu gọi giật trở lại: “Còn vụ việc lúc nảy, cậu có hành vi cưỡng hiếp cô gái này, tôi vẫn chưa giải quyết.”
Hàn Ưng khẽ vỗ vỗ đầu, Kiều Mạch Linh, em giỏi lắm, dám chơi tôi. Để xem tôi giải quyết em như thế nào.
Mạch Linh chỉ là tùy ý muốn chỉnh Hàn Ưng, không ngờ Trung tướng lại cho lời nói của cô là thật, cô xua xua tay, nở nụ cười méo xệch lên tiếng.
“Xin lỗi, lúc nảy anh ta chưa làm gì tôi cả. Bây giờ mọi chuyện đã giải quyết xong rồi, tôi muốn về nhà nghĩ ngơi.”
Trung tướng Tiêu nghe thấy thế đành gật đầu để hai người rời đi, quả là phiền phức chết đi được.
[...]
Nửa đêm. Mạch Linh đang ngủ thì cô cảm thấy cả người mình bỗng dưng rất nặng, nặng đến mức cô cảm thấy mình sắp bị ngạt thở mà chết mất, cô đưa tay lần mò đến chiếc đèn trên đầu giường “Bật” một tiếng mở lên.
Lục Thiên Mặc đang đè lên người Mạch Linh, hắn vùi đầu vào giữa ngực cô, khẽ đưa lưỡi liếm láp xung quanh.
“Lâu rồi không chạm đến cô, không ngờ cơ thể cô lại rất chịu phối hợp với tôi đấy.”
Mạch Linh ngượng đến đỏ mặt, cô không dám cúi đầu nhìn xuống ngực mình. Đầu lưỡi ẩm ướt của Lục Thiên Mặc lướt qua làn da mềm mai của cô, từ từ di chuyển xuống phần bụng của cô.
“A... Đừng chạm vào nơi đó.”
Mạch Linh khó chịu ưỡn người, cô bị kích thích ngay phía bụng dưới, đó là nơi mà cô mới phát hiện ra là rất nhạy cảm, lúc hắn chạm vào, cả người cô như mềm nhũn ra.
Lục Thiên Mặc bỗng dưng dời mục tiêu đến bờ môi căng mọng của cô, ép cô mở miệng, hắn tiến vào khoang miệng cô, tìm kiếm những thứ mật ngọt bên trong.
“Ưm...”
Mạch Linh vô cùng bất lực, hai tay cô đã bị Lục Thiên Mặc trói chặt trên đỉnh đầu, hắn đưa tay cởi bỏ lớp áo ngủ trên người cô, tìm đến hoa huy*t giữa hai chân, tự ý chơi đùa.
“Nhìn xem, cô đã ướt đến thế này rồi, cầu xin tôi. Tôi sẽ thoả mãn cô.” Tay hắn chạm vào đáy quần lót của Mạch Linh, chốc chốc lại ấn vào vài cái, làn nước ấm nơi hoa huy*t thấm ra đáy quần lót làm ướt cả đầu ngón tay hắn.
Mạch Linh kiên quyết cắn môi, cô không dám bật ra tiếng kêu rên nào, mặc dù đã bị kích thích đến nổi cả người cô sắp nổ tung.
“Nói, mau cầu xin tôi.” Lục Thiên Mặc đưa tay kéo mép quần lót cô xuống, tùy tiện cho hai ngón tay vào cửa hoa huy*t ẩm ướt kia.
“A... Đừng... Dừng lại...”
Mạch Linh khó chịu muốn tránh đi, nhưng cô lại phát hiện hai chân đã bị hắn đè lên, hắn dùng lực tay, đâm sâu vào bên trong, dòng dịch ẩm ướt cứ thế trào ra chảy xuống khắp bắp đùi cô.
Cảm giác xấu hổ bừng lên, mặt co đã đỏ ửng, cô nhắm tít hai mắt không dám nhìn thẳng người đàn ông trước mặt, hai tay xoay mạnh lại bị dây trói trên đỉnh đầu xiết chặt hơn.
Lục Thiên Mặc không nghe được tiếng cầu xin của cô, hắn như nổi điên, lập tức đưa tay bóp lấy cổ cô, giọng chèn ép.
“Cô ngang nhiên dám qua mặt tôi, dây dưa với Hàn Ưng? Có phải hay không co muốn chính tay tôi tiễn cô xuống địa ngục? Hả?”
Quả nhiên không nằm trong tầm suy nghĩ của cô, từ lúc Lục Thiên Mặc ở trong phòng cô đến giờ, cô cứ có cảm giác hắn rất kì lạ, bỗng dưng hôm nay lại trói cô lại, còn ung dung có màn dạo đầu. Thì ra là hắn đã theo dõi cô, hôm nay thì cô chết chắc thật rồi.
Mạch Linh cắn môi, lập tức lắc đầu: “Anh... Anh hiểu lầm rồi! Tôi và Hàn Ưng không có quan hệ gì cả!”
Lục Thiên Mặc khẽ cười lạnh, hắn đem vật to lớn nơi hạ bộ nhét sâu vào người cô, mạnh mẽ và đầy thô bạo.
“Tôi đã cảnh cáo cô rồi, mà cô lại dám xem lời nói của tôi chẳng ra gì. Hôm nay có lẽ tôi phải tự tay dạy dỗ lại cho cô.”
Lục Thiên Mặc đâm rất mạnh vào người cô, côn th*t to lớn của hắn làm cô đau rát đến tận xương tủy, nơi đó vì chứa vật quá lớn mà bị rách da, vài giọt máu đỏ tươi hoà cùng với chất dịch đặc từ người cô tiết ra như một tờ giấy trắng bị nhuốm màu đỏ máu.
Gương mặt Mạch Linh lúc này đã trắng bệch, cô đau đến mức không còn cảm nhận được cảm giác gì nữa, Lục Thiên Mặc rút mạnh vật to lớn đó ra khỏi người cô, hắn kéo cô ngồi dậy, bắt cô quỳ gối xuống sàn, ép sát mặt cô đến hạ bộ của mình, mạnh tay bóp lấy miệng cô, đem côn th*t bỏ vào bên trong khoang miệng.
“Ừm...Ưmmm...” Mạch Linh trợn tòn mắt, cảm giác thống khổ đi cùng với nhục nhã khiến cô muốn chết quách đi cho xong, Lục Thiên Mặc đứng trên cao nhìn xuống, một tay nắm chặt lấy gáy cô, ép đầu cô di chuyển theo cử động của côn th*t dưới thân.
Không biết đã qua bao lâu, những thứ chất lỏng từ hạ bộ hắn tiết ra trong miệng cô đều phải nuốt xuống cổ họng, hắn nắm chặt cổ cô, đẩy mạnh vật to lớn sâu vào bên trong. Chỉ vài phút sau, một loạt chất dịch lỏng màu trắng đục ấm nóng tràn đầy khắp khoang miệng cô, lại còn tràn cả ra bên ngoài.
Lục Thiên Mặc nhìn người phụ nữ thống khổ dưới chân, hắn đẩy mạnh cô ngã xuống sàn, thích thú nhìn thứ tinh dịch từ miệng cô được nhả ra.
“Cảm giác thế nào? Chắc cô chưa thử với Hàn Ưng đâu nhỉ?” Hắn ngồi xổm xuống bên cạnh cô, đưa tay bóp chặt cằm cô lên.
Vì khoang miệng bị bóp hướng lên trên nên Mạch Linh không thể nào nhả hết thứ tinh dịch kia ra ngoài, cô chỉ còn cách đó là nuốt vào.
“Anh hiểu lầm rồi. Tôi và anh ta không có gì cả.”
Lục Thiên Mặc hắn căn bản là không để lời giải thích của cô ở trong tai, hắn một tay ném cô lên giường, đem vật to lớn đâm vào người cô thêm vài lần, cho đến lúc cô chịu không nổi ngất xỉu ở dưới thân, Lục Thiên Mặc mới khinh bỉ rời đi.
(Yến Tử: Chap này mình diễn tả hơi ghê tí, viết xong không dám đọc lại luôn đó mọi người. Nam chính thật sự nổi giận rồi ><)