Sủng Vật Tình Nhân 999 Ngày

Chương 65: Chương 65: Bà ta đáng chết




Mạch Linh đỏ mặt kéo hắn ra khỏi phòng, để lại phía sau lưng là hai mẹ con Hiểu Đồng vẫn ngơ ngác chưa biết là chuyện gì đang xảy ra.

“Này! Sẵn anh đang ở bệnh viện, chi bằng vào khám tổng quát một lần đi.”

Cô múa tay múa chân làm ra động tác lắc lư của người máy, chỉ chỉ về căn phòng ở phía đằng sau.

Lục Thiên Mặc nhìn theo hướng cô chỉ. Ba chữ “Khoa thần kinh” đập thẳng vào mắt khiến cả gương mặt hắn bỗng chốc tối đen.

“Dạo này em to gan nhỉ? Có tin là tôi sẽ giết chết em không?”

Mạch Linh bị hắn đè chặt vào vách tường, đầu mũi cô vừa vặn chạm phải khuôn ngực rắn chắc kia chỉ ẩn sau một lớp áo sơ mi mỏng, mùi hương nam tính quyến rũ trên người hắn lập tức xộc vào mũi cô đã làm tất cả các dây thần kinh trong đầu cô tê liệt.

Cô đưa mắt nhìn hắn, ở góc độ từ dưới nhìn lên này, gương mặt hắn hoàn mĩ đến không ngờ. Đó là một bức tranh chân dung vô cùng kiệt tác, đôi mắt sâu thẩm sáng tựa như chim Ưng, sống mũi cao thẳng tắp. Tất cả ngũ quan trên gương mặt hắn đã vượt quá xa những gì mà thượng đế cho phép rồi. Mạch Linh lúc này lại có một suy nghĩ điên rồ rằng phải chăng hắn đã từng trải qua những lần phẫu thuật thẩm mĩ hay không nhỉ?

“Em nhìn đủ chưa?”

Lục Thiên Mặc cúi đầu nhìn chằm chằm người phụ nữ trong ngực, ánh mắt hắn khẽ híp lại, mà cô gái nào đó cũng vì thẹn quá mà xoay mặt đi.

“Ai nói là tôi đang nhìn anh.”

Hắn bật cười, một nụ cười vô cùng tự nhiên. Mạch Linh phải kinh động một vài giây sau mới có thể tin đây chính là sự thật, hắn nổi tiếng là một lão đại ác bá trong giang hồ, ngoại trừ những nụ cười đểu nhếch môi hay những cái hừ lạnh lùng ra thì hắn chưa bao giờ nở một nụ cười đúng nghĩa với ai khác. Mạch Linh ngây ngốc đứng nhìn, hoá ra người đàn ông này khi cười tươi lại đẹp đến thế. Chỉ tiếc là nó thật hiếm hoi, cô ở bên cạnh hắn đã một năm nay và đây cũng là lần đầu tiên cô có thể nhìn thấy nó.

Mạch Linh tiến đến hàng ghế trước cửa phòng bệnh ngồi xuống, ở dãy hành lang này rất ít người qua, cô đưa mắt nhìn về phía Lục Thiên Mặc đang đứng đối diện cô, lưng hắn dựa vào vách tường, ánh sáng mờ nhạt của đèn bệnh viện hắt vào kéo dài bóng dáng hắn lên trên nền gạch hiện rõ lên một nét cô độc. Mạch Linh bất giác rùng mình, cô như bị kéo sâu vào thế giới tăm tối của hắn, trong đó cô phải cố hết sức vùng vẫy chiến đấu, đâu đó cứ phản phất mùi máu tanh, mùi thịt nát. Cô nhìn hắn một hồi lâu, đôi môi không biết khi nào đã mấp máy nói ra những suy nghĩ trong lòng.

“Lục Thiên Mặc! Nếu như anh có thể chọn lại cuộc đời của mình...Vậy thì...Anh có chọn đi lại con đường này hay không?”

Trong mắt hắn xẹt qua một tia bất ngờ, nhưng rồi rất nhanh sau đó hắn đã tiến đến ngồi xuống bên cạnh cô, khoé miệng đẹp đẽ cong lên một nụ cười.

“Tôi không tin vào chuyện có thể quay lại lúc xưa để chọn lại những thứ vô bổ này. Hiện giờ tôi la người có tiền, có quyền, và có cả em. Như vậy không tốt hay sao?”

Hắn ngã lưng ra sau dựa vào cái ghế bằng nhựa đủ loại màu sắc ở bệnh viện này, tâm trạng Mạch Linh không biết từ khi nào đã chùn hẳn xuống, Lục Thiên Mặc có lẽ chỉ thích hợp với cuộc sống như bây giờ, quá khứ của hắn hẳn là đã trải qua sóng gió rất nhiều cho nên hắn mới coi thường mạng sống của người khác đến như vậy. Cũng chính ngay tại lúc này, cô nhìn hắn ngồi trên chiếc ghế tầm thường này cũng cảm thấy không thích hợp.

“Tại sao?” Mạch Linh hạ giọng, vì sao cô lại cảm thấy rất khó chịu trong lòng, cô là đang đau xót cho hắn hay sao?

“Không ai sinh ra là được chọn số phận cho mình. Tôi thậm chí còn không biết ba mẹ của mình là ai, những gì mà tôi có được ngày hôm nay, đó chính là những thứ mà tôi tự giành lấy được, em nói xem cuộc sống như thế này rất sung sướng có đúng hay là không?”

Lục Thiên Mặc đứng lên đi về hướng lan can, nhàn nhạt rút ra một điếu thuốc, cô y tá từ phòng bên cạnh nhìn thấy có ý muốn nhắc hắn rằng ở bệnh viện không được hút thuốc nhưng chẳng biết vì lí do nào đó mà cô ta lại xoay người bỏ đi.

Mạch Linh đi đến phía sau lưng hắn, hai bàn tay cô không tự chủ được đưa lên không trung, cô có thể biết rằng trong đầu cô là đang muốn ôm lấy hắn, ôm lấy người đàn ông mà cô đã yêu. Nhưng dường như có một thứ gì đó khiến cô không thể tiến đến gần hơn, đó chính là một thứ khoảng cách vô hình. Trên đời này có rất nhiều thứ không phải bản thân muốn là sẽ làm được, mà cũng có đôi khi bản thân cô muốn gì chính cô cũng không thể xác định được.

Lục Thiên Mặc tuy không xoay đầu lại nhưng hắn biết rõ cô đang ở sau lưng mình, hắn rít mạnh điếu thuốc sắp tàn trên tay, nhàn nhạt lên tiếng: “Em có hận tôi không?”

Cô cười nhạt, ánh mắt chỉ biết cúi xuống nhìn lấy mũi chân của mình: “Không, tôi không hận anh. Đó là do gia đình tôi nợ anh, tôi không có tư cách để nói lên từ hận.”

Cả người cô bỗng dưng rơi vào một vòng tay vô cùng rắn chắc, sự lạnh lẽo từ nơi hắn dường như giờ phút này chỉ còn lại một con số không. Mạch Linh có thể cảm nhận rõ sự ấm áp đang lan truyền và chảy róc rách vào trong từng mạch máu nơi trái tim mình, cô đưa hai bàn tay đã tê cứng của mình ôm chặt lấy hắn. Khoé mắt không biết từ lúc nào đã ướt đẫm những giọt lệ sáng long lanh vào trong ánh đèn mờ nhạt từ trên trần nhà hắt xuống.

“Đó không phải là gia đình của em.”

Từ lúc mà hắn biết rằng cô không có bất kì một mối quan hệ gì với Kiều gia thì mọi thù hận trong lòng hắn đã hoàn toàn bị vứt bỏ, trong suốt mười hai tháng hắn đã hành hạ người phụ nữ này như thế nào hắn đều nhớ rất rõ. Hắn từng chính tay giết chết đứa con ruột của mình chỉ vì một lời thề là sẽ không để bất kì người nào mang thai con của hắn. Từ lâu hắn đã cố giấu đi tình cảm của mình dành cho cô, cũng chỉ vì thù hận che lắp đi lí trí của mình.

“Tuy họ không phải là ba mẹ ruột của tôi, nhưng họ cũng đã nuôi nấng tôi suốt hai mươi năm qua. Tôi xem như là mang ơn họ, nên giờ trả lại họ cũng đúng mà.”

Mạch Linh mỉm cười nhìn hắn, trong lòng cô bây giờ thật nhẹ nhõm. Gia đình và cuộc sống hiện tại cũng êm đền rồi. Cô có thể xem là bản thân cũng chưa đi đến mức đường cùng a.

Hai người chẳng biết đã đứng ở đó bao lâu, trời bên ngoài đã tối dần và có những dấu hiệu báo trời sắp mưa. Mạch Linh và Lục Thiên Mặc mới quay lại phòng bệnh Lam Ân Tình để cáo từ một tiếng ra về. Cô vừa bước vào phòng thì đã thấy bà ngủ say, còn Hiểu Đồng thì đang chăm chú đọc vai tờ tạp chí còn dang dỡ.

“Chị, chị quay lại rồi sao?”

Vừa nhìn thấy Mạch Linh cô đã reo lên, cô thấy chị mình đi lâu như thế mà vẫn chưa quay lại, thật là làm cho người ta lo lắng chết đi được.

Mạch Linh đưa tay lên môi làm động tác im lặng: “Suỵt! Em đừng làm mẹ thức giấc. Bây giờ chị phải quay về rồi, ngày mai chị sẽ đến làm thủ tục xuất viện cho mẹ. Tối nay làm phiền em chăm sóc mẹ nhé.”

Hiểu Đồng chạy vòng qua giường bệnh đến níu lấy cánh tay Mạch Linh lí nhí: “Được, ngày mai chị lại đem cháo đến cho em đấy, mấy hôm nay em thèm chết mất.”

Cô cười xoà xoà cốc lên đầu đứa em gái nhõng nhẽo của mình rồi gật đầu cùng Lục Thiên Mặc rời đi. Bên ngoài trời đã mưa to, hai người đứng dưới mái che của cổng bệnh viện một lúc lâu nhưng cơn mưa vẫn không có dấu hiệu dừng lại. Lục Thiên Mặc cầm di động trong tay, ấn số gọi cho Rob.

“Mau đem xe đến bệnh viện.”

Mạch Linh nhìn vẻ mặt hắn thật rất buồn cười, ai biểu hắn cứ lẽo đẽo theo cô, thấy cô đi taxi cũng bắt chước kêu taxi đi. Bây giờ thì lại gọi về kêu người mang xe đến. Quả thật là mất mặt.

Rất nhanh, chỉ chưa đầy năm phút thì Rob đã đánh xe đến trước cổng bệnh viện, hắn cầm chiếc ô bước xuống đi đến bên cạnh Lục Thiên Mặc, cung kính lên tiếng: “Lão đại, xe đến rồi.”

Lục Thiên Mặc gật đầu, xoay về phía Mạch Linh: “Mau lên xe đi.”

“Ai bảo với anh là tôi muốn đi xe đấy. Tôi vẫn thích đi taxi hơn cơ.” Người phụ nữ nào đo tuyệt nhiên không biết điều lại đưa tay vẫy vẫy chiếc taxi vừa thả khách xuống bệnh viện, Mạch Linh đội mưa chạy ra, trong lúc cô đang muốn leo lên xe thì Lục Thiên Mặc đã xoay sang đoạt lấy chiếc ô trên tay Rob rồi tiến đến che cho cô.

“Em muốn đi taxi, được thôi...” Hắn gõ mấy ngón tay lên cửa sổ xe phía trước, tài xế vừa hạ kính xuống thì ngay lập tức hắn đã chĩa họng súng vào trong: “Một là tự nguyện xuống xe, hai là tôi cho người mang xác cậu xuống.”

Tên tài xế ngang nhiên bị khủng bố ở một nơi công cộng như thế này cũng sợ run người, hắn ta lập tức xuống xe bỏ chạy thục mạng. Trong lòng khóc không ra tiếng, cuộc đời lái xe chở khách coi như chấm dứt kể từ đây.

Lục Thiên Mặc mở cửa xe, hướng Mạch Linh cười đểu: “Đi xe taxi, đúng ý em rồi, còn không mau lên đi.”

Mạch Linh cũng cạn lời với người đàn ông này, cô nhún vai leo lên xe.Lục Thiên Mặc đi vòng qua đầu xe mở cửa bên tay lái ngồi vào, chiếc ô đáng thương kia cũng bị hắn tùy tiện quăng luôn xuống đường.

Rob mếu máo dở khóc dở cười, cuối cùng hắn lái xe đến đây chỉ là công cóc thôi sao? Hai người bọn họ đúng thật là quá đáng.

***

Sau khi Lam Ân Tình đã xuất viện về nhà, Lục Thiên Mặc hắn đã đặc biệt mua một căn nhà rộng rãi khác ở ngay bờ biển phía Đông ngoại ô Đài Bắc để hai mẹ con bà và Hiểu Đồng sinh sống. Bà cũng đã nghe qua hết cậu chuyện về Kiều Sở Nghiện và Mạch Linh, về lí do tại sao ông ta chết và tài sản Kiều gia lại bị chính phủ thu hồi.

Nhiều hơn sự oán trách, bà cảm thấy thật có lỗi với Lục Thiên Mặc. Bà có hỏi thăm mộ của chồng ở đâu và nhờ Mạch Linh đưa bà đến đó.

Phần hài cốt của ông ta đang được chôn cất ở khu nghĩa trang cách ngôi biệt thự không xa. Lục Thiên Mặc lái xe cùng đưa Mạch Linh và Lam Ân Tình đến đó.

Xe đỗ lại trước cửa nghĩa trang, Mạch Linh cũng muốn vào với mẹ nhưng đã bị bà cản lại.

“Con cứ ở ngoài đây với Lục tổng đi. Mẹ muốn tâm sự với ông ấy một chút.”

Mạch Linh gật đầu để mẹ một mình vào bên trong. Cô đứng bên ngoài cùng với Lục Thiên Mặc, đưa mắt nhìn dòng người tấp nập vội vã đi qua.

Hắn đứng dựa người vào đầu xe, nhàn nhạt lên tiếng: “Em không có ý định tìm lại ba ruột của mình hay sao?”

Mạch Linh lắc đầu: “Mẹ tôi nói ông ấy cũng đã lập gia đình và chuyển đi một nơi xa sinh sống rồi, tôi không muốn quấy rầy gia đình họ.”

Hoàng hôn chiều vừa buông xuống, ánh mặt trời ánh lên một màu đỏ lấp lánh khuất sau mặt nước của sóng biển ở phía xa xa thật làm cho con người ta thoải mái hơn hẳn. Đây là lần đầu cô được ngắm hoàng hôn với một người đàn ông, trong tìm cô bỗng dưng cũng dâng đến một cảm xúc cô cùng khó tả.

Cô đưa di động lên xem, thời gian đã trôi qua rất lâu rồi mà vẫn không thấy bóng dáng của Lam Ân Tình, linh cảm cho cô biết đã có chuyện không hay gì đó xảy ra, cô lập tức kéo lấy ống tay áo của Lục Thiên Mặc vội vàng lên tiếng: “Chúng ta mau vào trong xem đi.”

Hai người vừa vào cổng và đi được vài bước chân thì cách đó không xa cô đã thấy mẹ mình và Thẩm Mạn Quyên đang nói chuyện gì đó với nhau, cô định đi đến xem như thế nào thì đã bị Lục Thiên Mặc kéo lại.

“Em không muốn biết họ đang nói gì sao?”

Mạch Linh chần chừ một chút nhưng cuối cùng cô đã chọn cách ở lại và nấp ở phía sau đám cây lớn gần đó để xem hai người họ nói gì.

Thẩm Mạn Quyên cầm trên tay một bó hoa, bà ta cúi người đặt lên phần bia mộ của Kiều Sở Nghiện rồi đứng dậy nói với Lam Ân Tình: “Ông ta chết là đáng đời đấy thôi. Tuy nhiên tôi vẫn phải làm tròn vai một người vợ tốt, mỗi tuần lại đến đây đem hoa đến viếng a.”

Lam Ân Tình đưa tay nắm chặt lấy mép áo len của mình, tròng mắt đã ánh lên tia hận: “Tôi không ngờ cô có thể nói ra những lời như vậy đối với người đàn ông mà cô đã chung sống hơn mười tám năm qua, cô đúng thật là lòng dạ ác độc.”

“Ha ha ha!” Thẩm Mạn Quyên phát lên cười lớn, bà ta trợn mắt nhìn chằm chằm tấm di ảnh được khắc trên bia mộ: “Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, nếu một năm trước tôi không đổ hết mọi tội lỗi lên đầu ông ta thì có phải bây giờ người nằm dưới này là tôi hay không?”

Lam Ân Tình nghi hoặc hỏi lại: “Ý cô là sao?”

Thẩm Mạn Quyên ung dung đặt mông lên tấm bia mộ bên cạnh ngồi xuống, đưa tay vuốt lấy mấy lọn tóc mới làm của mình.

“Thật ra người lái xe đụng chết em trai của Lục Thiên Mặc là tôi. Người đàn ông này...” Bà ta đưa tay chỉ lên tấm di ảnh rồi nói tiếp: “Ông ta vì bị sốc nên đã phát điên, tôi thừa cơ hội đã đổ hết mọi tội lỗi lên đầu ông ta, để ông ta phải vào tù. Còn tôi thì đem con gái của cô đi bán cho Lục Thiên Mặc để lấy một mớ tiền cao chạy xa bay. Bây giờ tôi đã có những thứ tôi cần, tôi cũng không nhất thiết phải giấu cô làm gì. Chẳng phải đứa con gái yêu quý của chị cũng đang sống trong vinh hoa phú quý đấy hay sao?”

Mạch Linh và Lục Thiên Mặc ở phía sau đã nghe được hết toàn bộ cuộc trò chuyện. Lam Ân Tình quá kích động mà đã giơ tay tát Thẩm Mạn Quyên một cái vào má, bà giận dữ rít lên: “Cô đúng là một người đàn bà lòng lan dạ sói, cô cướp chồng tôi cũng chỉ vì tài sản của Kiều gia hay sao hả?”

Thẩm Mạn Quyên vì bị đánh mà cũng nổi đoá, bà ta đứng dậy đẩy Lam Ân Tình ngã xuống thảm cỏ, lớn tiếng nói: “Cô nghĩ tôi yêu ông ta hay sao, tôi chung sống mấy chục năm bên cạnh ông ta là chỉ chờ ngày cho ông ta chết đi và đóng gia tài kết xù đó sẽ thuộc về tay của tôi. Nhưng chẳng may đứa em trai khốn nạn của Lục Thiên Mặc là chết và mớ tài sản đó lại rơi vào tay chính phủ. Tôi cũng cần phải lấy lại công nuôi nấng con gái cô, cô nên cám ơn tôi vì tôi đã đem nó bán cho một người có gia thế tầm cỡ ở Đài Loan này...”

“Dừng lại đi.” Mạch Linh thật không thể kiên nhẫn nghe bà ta nói thêm bất cứ lời nào nữa, cô chạy đến đỡ lấy Lam Ân Tình, dìu bà lùi về phía sau: “Mẹ, mẹ có bị làm sao không?”

Lam Ân Tình vỗ vỗ mu bàn tay cô, khẽ lắc đầu: “Mẹ không sao.”

Thẩm Mạn Quyên vừa định mở miệng nói thêm điều gì đó nhưng bà ta vừa nhìn thấy Lục Thiên Mặc đã lập tức cứng họng. Lần này thì toang rồi, những gì bà ta nói vừa rồi có phải là hắn đã nghe được hết hay không?

Lục Thiên Mặc tiến đến gần, hắn tiến một bước thì Thẩm Mạn Quyêm lùi một bước, trên tay hắn đã nổi đầy gân xanh.

“Thì ra là bà đã tông chết em trai tôi!”

Hắn nghiến răng nghiến lợi thốt ra từng chữ, hắn quả là đã xem thường người đàn bà này rồi.

Thẩm Mạn Quyên không rét mà run, bà ta vội vàng quỳ gối xuống trước mặt hắn, giọng nói run rẩy lên tiếng: “Tôi...Tôi...Tôi biết sai rồi...Xin cậu hãy nể tình tôi đã đem con bé Mạch Linh đến cho cậu mà hãy tha cho tôi một con đường sống có được không?”

“Đến giờ phút này mà bà còn nói được những lời bỉ ổi như thế nữa hy sao?” Lần này Mạch Linh đã thật sự mất bình tĩnh, cô đoạt lấy khẩu súng từ thắt lưng của Lục Thiên Mặc, hướng thẳng về hướng của Thẩm Mạn Quyên.

Bà ta bò đến chân cô van xin nài nỉ thảm thiết: “Mẹ biết mẹ sai rồi, con niệm tình trước đây mà tha thứ cho mẹ đi con...”

“Bà không phải là mẹ tôi!”

Mạch Linh kích động đẩy tay bà ta ra khỏi người mình, cô giơ súng đến phía bà ta mà tay run lẩy bẩy. Lục Thiên Mặc vội vàng tiến đến ôm lấy vai cô, nhẹ nhàng trấn an.

“Bình tĩnh, em đừng giết bà ta, sẽ làm bẩn tay em đấy.”

Hắn nhanh tay cầm lấy khẩu súng trên tay cô, thoáng một giây đã lập tức bóp cò.

Xung quanh chỉ nghe “Đoàng” một tiếng, viên đạn không được ngắm kĩ kia đã xuyên qua tim người đàn bà lòng dạ độc ác kia khiến bà ta chết trừng ngay tại chỗ.

Lam Ân Tình há hốc mồm chứng kiến cảnh tượng này, bà liền ngã nhào xuống bãi cỏ. Mạch Linh tức tốc chạy đến, ôm chặt lấy mẹ.

“Không sao đâu mẹ. Bà ta thật sự đáng chết.” Trong mắt Mạch Linh tràn đầy sự căm hận, cô không còn sợ tiếng súng nữa, chính tay cô cũng đã từng cầm súng giết rất nhiều người, lúc đầu cô cứ nghĩ rằng họ vô tội, nhưng hoá ra tất cả bọn họ đều đáng chết. Là một sát thủ trong giới Hắc đạo, điều mà Lục Thiên Mặc đã căn dặn cô đó chính là không được mềm lòng và tuyệt đối không cho phép bất kì thứ tình cảm nào làm ảnh hưởng đến lí trí của bản thân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.