Sáng hôm sau Mạch Linh cùng bọn người Bạch Phụng và Rob lên máy bay rời Đài Loan để sang Canada nằm vùng để làm nhiệm vụ, lần này Lục Thiên Mặc không đi cùng cô, nhưng hắn có thể sang để giám sát cô bất cứ lúc nào.
Canada lúc này đang rất hỗn độn. Băng nhóm của tổ chức Hắc Ám đã lên sẵn kế hoạch để chuẩn bị lấn áp thị trường toàn bộ khu vực Bắc Mĩ.
Mạch Linh cùng bọn người Bạch Phụng quay về biệt thự được thiết lập cách biệt riêng với trung tâm của thành phố Toronto. Cô vừa đặt vali lên giường để chuẩn bị sắp xếp quần áo vào tủ thì có điện thoại gọi đến.
Cô nhìn dãy số cùng với ba chữ trên màn hình, cô chần chừ một chút, định đưa tay tắt máy thì có tin nhắn gửi đến nhảy lên thanh thông báo trên màn hình.
“Mau nghe máy, đừng để tôi điên lên.”
Mạch Linh nhìn thấy dòng tin nhắn cảnh cáo đó, cô run run ngón tay, ấn đến phím nghe.
“A lô.”
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói vô cùng tức giận: “Kiều Mạch Linh, em dám tắt điện thoại của tôi?”
Hàn Ưng có vẻ đã mất hết kiên nhẫn, lời nói tựa hồ như nghiến ra từ kẻ răng. Cô không thể nào biết được từ hôm qua đến giờ hắn không thể nào liên lạc được với cô, cho người theo dõi thì thuộc hạ lại bảo không còn thấy bóng dáng cô ở Đài Bắc nữa. Hàn Ưng giận dữ đến mức đã muốn cho người dỡ tung.
“Tôi... Điện thoại tôi hết pin.”
Mạch Linh ấp úng trả lời, cô không còn lí do nào khác để giải thích cho hắn, cô không thể nói rằng Lục Thiên Mặc muốn thao túng cô, không cho cô tiếp xúc với bất kì người đàn ông nào.
“Nói, em đang ở đâu?”
“Tôi đang ở Canada!”
Hàn Ưng nhận được câu trả lời, dặn dò thêm vài câu rồi tắt máy, Lục Thiên Mặc muốn dùng cách này để đưa cô đi khỏi Đài Bắc, quả là được lắm.
***
Sáng hôm sau, Bạch Phụng mang một bộ quần áo đen bóng bó sát đến phòng cho cô, hắn đặt bộ quần áo lên bàn, hướng đến hướng Mạch Linh đang ngồi ở bàn trà tùy ý đọc vài tờ báo mới của thành phố Toronto.
“Cô thay quần áo đi, đến nơi Hắc Ám kí kết hợp đồng. Bằng mọi giá để họ nhận cô vào tổ chức.”
Để lấy được lòng tin của tổ chức Hắc Ám không phải chuyện đơn giản, Rob và Bạch Phụng là lo giải quyết những vấn đề về sơ yếu lí lịch và xuất thân của cô, tất cả đều được làm mới, nhiệm vụ lần này nếu như thất bại, thì không chỉ chiếm không được địa bàn, mà Mạch Linh còn nguy hiểm đến tính mạng.
Cô cầm lấy bộ quần áo đi vào phòng tắm. Sau khi thay xong, cô vén luôn mái tóc dài óng mượt của mình lên cho vào một chiếc mũ lưỡi trai, vẽ vài hình xăm lên người, rồi nhanh chóng tiến đến nơi giao dịch.
Thành phố Toronto nằm trên những ngọn đồi thoải dân xuống bờ bắc hồ Ontario. Nơi giao dịch cũng cách đó không xa.
Mạch Linh ở phía xa đã thấy một nhóm người mặc đồ đen, đeo kính râm đen, khí thế đằm sát khí, bọn họ đang giao dịch một thứ gì đó trông rất mờ ám, cô ở đằng sau quan sát một lúc, ấn điện thoại gọi cho Bạch Phụng.
“Tôi đã tìm được bọn chúng, tiếp theo ta nên làm gì?”
Bạch Phụng bên kia đầu dây vừa trang bị vắt súng vào thắt lưng, vừa lên tiếng nói: “Cô cứ tiếp tục theo dõi, thời cơ thích hợp cô hãy ra tay. Tránh bứt dây động rừng.”
Mạch Linh dập máy, cô chú ý quan sát đến đám người ở phía bên phải, dường như bọn họ là người của Hắc Ám, cô có thể thấy rõ một kí hiệu ngoằn ngoèo trên má phái bọn chúng.
Nhanh chóng sau đó hai bên hoàn thành xong giao dịch. Đám người của Hắc Ám lên xe rời đi. Mạch Linh nhảy vội qua đám cây ở trước mặt mà cô đang trốn, hướng mắt nhìn theo chiếc xe ô tô vừa mới tung khói rời đi, cô lẩm nhẩm đọc thầm dãy số xe của bọn chúng.
Không biết Bạch Phụng làm cách nào mà đã nhanh chóng gia nhập được vào tổ chức, hắn đưa tin báo về là đã thành công lọt vào tổ chức, bây giờ chỉ còn chờ cô vào, hai người sẽ phối hợp để điều tra ra thông tin của bọn chúng, Rob sẽ ở bên ngoài hổ trợ bọn họ khi cần thiết.
Mạch Linh đã theo dõi Hắc Mộc Châu hai ngày nay, cô thấy hắn còn có một người phụ nữ đi cùng, dường như là người mà hắn vô cùng yêu thương.
Cô chuyển đổi mục tiêu sang người phụ nữ kia, tăng cường gắt gao theo dõi hai mươi bốn trên bảy.
Một nhóm người không biết sống chết từ đâu đến cướp giật túi xách của Khuê Lý, trong lúc Mạch Linh nghĩ rằng bà ta sẽ nhanh chóng tiễn bọn chúng xuống âm tàu địa phủ thì hoàn toàn ngược lại. Người phụ nữ kia thậm chí không có nổi một vũ khí phòng thân, mà còn bị đám côn đồ kia xô ngã.
Mạch Linh ở phía sau nhận thấy đây là cơ hội tốt, cô lao đến đá hai cước vào bụng tên đang cầm túi xách, nhanh chóng khoá tay hắn ra sau lưng.
“Shit! Con khốn! Đây không phải là chuyện của mày, khôn hồn thì bỏ tay ra.”
Tên đàn ông hung hăng đe doạ, một tên ở phía sau tiến đến dùng một cây gậy bóng chày bằng gỗ đánh mạnh lên vai Mạch Linh khiến cô bỗng dưng khuỵu xuống.
Người đàn ông vốn không có ý định dừng lại, hắn định nhổ nhào đến lấy mạng cô, thì một tiếng súng vang lên, viên đạn nhọn bay ra từ họng súng trên tay Mạch Linh đã xuyên qua cánh tay hắn.
“Cút.” Mạch Linh lạnh giọng nhấn mạnh, cũng may cô có đem theo vũ khí phòng thân, chứ cô không hề giỏi võ.
Đám côn đồ nhận thấy không có thứ gì để chống trả, liền đỡ tên vừa bị bắn rời đi. Mạch Linh cảm giác được cơn đau trên vai truyền tới, đau nhức đến mức muốn nổ tung từng mạch máu.
Cô cùi người nhặt chiếc túi xách lên đem đến trả lại cho Khuê Lý, bà ta vui mừng cảm ơn rối rít, sau cùng mới lên tiếng hỏi.
“Cô có sao không? Tôi đưa cô tìm Doctor nhé?”
Mạch Linh lắc đầu: “Không cần.”
“Hay là thế này, hôm nay cô giúp tôi. Sau này cô có khó khăn gì thì hãy tìm tôi. Tôi nhất định sẽ hết sức giúp đỡ.”
Khuê Lý nhét một tấm danh thiếp vào tay Mạch Linh, giọng nói tỏ ra vô cùng thân thiện.
Cô nhận thấy đây là cơ hội tốt nhất để gia nhập vào tổ chức, liền lên tiếng trả lời.
“Chẳng giấu gì bà, tôi là người bản địa từ nơi xa đến đây để lập nghiệp. Hiện tai tôi không tìm được nơi nào để đi. Chẳng hay...”
Mạch Linh chưa nói hết câu thì Khuê Lý đã nhanh chóng xen vào: “Tất nhiên là được rồi. Tôi xem cô thân thủ tốt như vậy, chắc cũng là người đã qua đào tạo, chi bằng cô về đi theo bên cạnh Mộc Châu chồng tôi, tôi đảm bảo với cô từ nay cô sẽ được ăn sung mặc sướng.”
Mạch Linh nở một nụ cười tươi, khẽ gật đầu: “Được, cảm ơn bà. Tôi nhất định sẽ trung thành với ông Châu.”
Khuê Lý gật đầu dẫn Mạch Linh về chỗ ở của mình, kế hoạch của cô đã bước đầu thành công.
[...]
Lục Thiên Mặc ngồi ung dung trên ghế da sau bàn làm việc, bọn người Bạch Phụng rời đi lần này dự kiến sẽ diễn ra trong một thời gian khá lâu, sự vắng mặt của Mạch Linh sẽ một phần ảnh hưởng đến tài liệu công ty. Để thay Mạch Linh quản lí sổ sách khi Lục Thiên Mặc vắng mặt, hắn đã đưa Doãn Phi tạm ứng vào chiếc ghế thư kí kia.
Doãn Phi tùy ý nghịch điện thoại trệ tay, cô lướt qua một tin lá cải rồi dừng ngón tay lại ở đó.
Trên màn hình đưa tin một vụ giết hại chính con ruột của mình từ một bà mẹ vô cùng nhẫn tâm. Người phụ nữ ấy bế con mình lên sân thượng của bệnh viện đa khoa Vinh Dân Đài Bắc và ném đứa bé rơi tự do xuống đường. Đứa bé vừa rơi xuống thì một chiếc xe cấp cứu chạy vọt tới, nhanh chóng chiếc xe trắng kia đã bị nhuộm đỏ bởi màu máu tươi của đứa bé chưa đầy mười tuần tuổi.
Doãn Phi bất động vài phút, cô còn nhớ rõ ngày hôm đó khi ở bệnh viện, nữ bác sĩ đã nói với cô rằng.
“Cô Doãn, nếu cô cứ tiếp tục phá thai, thì cô sẽ vĩnh viễn mất khi khả năng làm mẹ.”
Cô không nói gì, gương mặt không một chút cảm xúc, đây là lần thứ năm cô phá thai rồi, sẽ chẳng còn cơ hội nào để cô lại có thể mang thai được nữa.
Thấy Doãn Phi không nói gì, nữ bác sĩ đem đến cho cô một hộp thuốc, nhẹ nhàng căn dặn.
“Cô hãy suy nghĩ cho kĩ, đứa bé không có tội gì cả, cô hãy để nó được sinh ra và sống vui vẻ như những đứa trẻ khác. Đây là thuốc hủy hoại bào thai. Nếu cô vẫn kiên quyết bỏ nó, thì hãy dùng đến.”
Doãn Phi đưa tay cầm lấy hộp thuốc, cô biết chắc rằng Lục Thiên Mặc sẽ bắt cô bỏ đứa bé đi, nhưng trong thâm tâm cô cũng không muốn như vậy.
Cô vốn dĩ có ý nghĩ rằng hắn sẽ mềm lòng để cô được sinh đứa bé ra. Nhưng hôm đó khi nghe tin cô nói có thai, thì Lục Thiên Mặc đã hờ hợt hỏi cô “Nên biết làm gì rồi chứ?” Lúc đó mọi hi vọng vừa nhen nhóm trong lòng đã vụt tắt, cô đã không ngần ngại mở hộp thuốc uống vào.
Cô nhìn dòng máu tươi chảy đều ở hai chân, khoé môi khẽ nở một nụ cười: “Ai bảo tôi là người của lão đại chứ, chỉ cần được đi theo hầu hạ anh. Tôi không ngại hi sinh bất cứ thứ gì.”