Sủng Vật Tình Nhân 999 Ngày

Chương 24: Chương 24: Buổi tập đầu tiên




Lục Thiên Mặc cùng bọn người Lô Tấn và Bạch Phụng xem xét một lượt ở trại tập, hắn kiểm tra một số thuốc súng và vài thùng hàng cấm được chuyển từ Canada đến. Lúc thấy Mạch Linh cùng Rob đi đến, hắn lạnh giọng lên tiếng.

“Bắt đầu đi.”

Rob gật đầu, bắt Mạch Linh tập những bài khởi động, sau đó bọn thuộc hạ mang đến một con manocanh cao khoảng một mét tám đặt cách chỗ Mạch Linh khá xa cũng tầm bốn mét. Rob đưa cho cô một khẩu súng, hướng dẫn cô cho băng đạn vào.

Lục Thiên Mặc đứng một bên nheo mắt đứng nhìn, điện thoại từ trong túi vang lên, hắn nhìn đến dãy số trên màn hình, bắt máy:“Có chuyện gì?”

Đầu dây bên kia lên tiếng trả lời: “Lão đại, Kiều Sở Nghiện đã chết trong tù rồi, hiện giờ cảnh sát báo cần có người đến nhận xác, chuyện này...”

“Cho người đến xử lí đi, chuyện này để Kiều Mạch Linh về Đài Bắc rồi cậu hãy cho cô ta biết.” Chưa kịp nghe Khương Hàn Nhật nói hết câu thì Lục Thiên Mặc đã cắt ngang.

Kiều Sở Nghiện làm sao lại chết ở trong tù, hay là còn có một âm mưu nào khác.

“Khoan đã.” Lục Thiên Mặc suy nghĩ vài giây rồi nói tiếp: “Cho người điều tra cái chết của ông ta.”

“Tôi biết rồi.”

Hắn dập máy, quay đầu nhìn về phía Mạch Linh, bây giờ Kiều Sở Nghiện đã chết, cô chỉ còn mối bận tâm duy nhất là mẹ và em gái, liệu khi cô biết mẹ và người mà cô xem là em gái không phải mẹ ruột của mình, thì cô có còn quan tâm họ, chịu ở bên cạnh Lục Thiên Mặc hắn nữa hay không?

Rốt cuộc là hắn đang lo sợ điều gì, là sợ Mạch Linh rời khỏi hắn sao?

“Bắn đi.” Rob đẩy họng súng trên tay Mạch Linh nhắm thẳng hướng con manocanh, giọng nói hơi khàn khàn: “Nhắm thẳng ngực trái hoặc giữa trán là được.”

Mạch Linh gật đầu, cô rất run khi cầm một khẩu súng thật có khả năng công phá lớn trên tay, tim cô đập thình thịch trong lòng ngực, cô nhắm cả hai mắt lấy hết dũng khí bóp còi.

“Pằng” một tiếng, trước sự ngỡ ngàng của bọn người Lô Tấn, Mạch Linh khẽ mở mắt ra, cô hoàn toàn không thể tin vào mắt mình, viên đạn đã đâm xuyên qua ngực trái con manocanh, ghim thẳng vào tấm bia phía sau.

“Không ngờ chỉ lần đầu mà cô lại nhắm trúng đích như vậy, quả là lão đại không nhìn nhầm người.”

Rob vỗ tay tán thưởng, ngày xưa hắn cũng từng trải qua bài tập này, nhưng rất nhiều lần hắn không tài nào bắn trúng được mục tiêu. Mãi đến lần thứ năm mươi thì hắn mới có thể bắn trúng được tim của đối thủ.

Đối với đào tạo sát thủ, chỉ cần một phát đạn vào điểm yếu là đã dễ dàng khiến đối phương chết ngay tại chỗ, những phát súng cảnh cáo thì chỉ bắn sượt qua vai, hoặc là bắn vào bắp đùi, nhưng đối với một sát thủ, chỉ nên dùng một phát đạn để kết thúc mọi chuyện nhanh gọn nhất có thể.

Lô Tấn khá bất ngờ, hắn tiến đến gần Mạch Linh, nhìn cô chằm chằm: “Cô có thể thông thạo cách bắn súng nhanh như vậy, quả thật không tệ.”

Mạch Linh cười cười gượng gạo, cô xu xua tay: “Tôi... Tôi chỉ là nhắm mắt bắn đại thôi, tôi thật sự rất sợ nghe tiếng súng.”

“Ha ha ha.” Lô Tấn phát lên một tràng cười, khẽ nói: “Rồi cô sẽ phát hiện ra bắn súng thú vị như thế nào!”

Lô Tấn nói xong theo Lục Thiên Mặc trở về biệt thự riêng để làm một số công việc, hiện tại ở nơi tập Mạch Linh phải hoàn toàn nghe theo lời chỉ dẫn của Rob và Bạch Phụng.

“Nào, tiếp vài phát nữa xem.” Rob hướng Mạch Linh lên tiếng, hắn đang chờ đợi cho buổi tập thả bom kích nổ tiếp theo.

***

Lục Thiên Mặc cùng Lô Tấn đang ngồi trên ghế sofa, thì một tên thuộc hạ chạy vào, lên tiếng: “Lão đại, có tin của cậu chủ Khương gửi đến ạ.”

“Chuyện gì?” Lục Thiên Mặc khẽ nhìu mày, hắn đặt tách cà phê xuống bàn, lạnh giọng hỏi.

Tên thuộc hạ dâng hai tay đưa đến trước mặt Lục Thiên Mặc một chiếc di động, hắn cầm lấy rồi vẩy tay cho tên thuộc hạ kia lui xuống.

“Lô Tấn, cậu xem đi.”

Lô Tấn gật đầu mở khóa di động, đưa lên xem, vài giây sao, hắn bất ngờ lên tiếng.

“Kiều Sở Nghiện đã chết rồi sao?”

Lục Thiên Mặc lạnh lùng gật đầu: “Ừ, vốn dĩ tôi không có ý định để ông ta chết sớm như vậy, cái chết của hắn không đơn giản là lên cơn điên mà chết, cậu xe còn thông tin gì khác không?”

Lô Tấn kéo đến hàng cuối cùng, lập tức há hốc mồm: “Lão đại, là người của Hàn Ưng làm.”

“Hàn Ưng?”

“Phải, trong nhà lao có một tên thuộc hạ của hắn, chính ông ta đã ra tay.”

Lục Thiên Mặc khẽ híp mắt, vẻ mặt hoàn toàn bình thản: “Xem ra hắn đã bắt đầu điều tra Kiều Mạch Linh rồi, bảo Rob và Bạch Phụng nhanh chóng tập luyện cho cô ta, càng sớm càng tốt.”

“Được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.