Trưa hôm sau, Mạch Linh tỉnh lại đã thấy mình ở trong căn phòng quen thuộc, trên đầu cũng đã đỡ đau hơn rất nhiều. Cô từ từ trườn xuống giường, muốn đi đến phòng vệ sinh để rửa mặt.
“Cạch.” một tiếng. Cánh cửa phòng chính được mở ra, một người phụ nữ bê vào một chậu nước ấm, nhìn thấy Mạch Linh liền lên tiếng.
“Cô không được chạm vào nước lạnh.”
Mạch Linh thoáng giật mình, cô dừng tay lại trên không trung trước khi chạm vào vòi nước: “Doãn Phi, cô về rồi sao?”
Doãn Phi đặt chậu nước lên bàn, cô đưa tay ngoắc ngoắc.
“Mau đến đây, bác sĩ có dặn vết thương trên mặt cô cần phải chăm sóc kĩ, nếu không sẽ để lại sẹo.”
Mạch Linh tiến đến ngồi trên giường, ánh mắt khẽ liếc sang Doãn Phi. Cô ta đang vắt chiếc khăn bông nhỏ vào chậu nước ấm, đưa đến trước mặt Mạch Linh.
“Cô lau đi.”
Mạch Linh gật đầu cầm lấy chiếc khăn bông, cô đưa lên má mình, nhưng lập tức cô phải khẽ rên lên vì đau.
Doãn Phi thấy vậy liền đoạt lấy chiếc khăn, nhẹ nhàng lau qua vết thương trên mặt Mạch Linh, gương mặt cô ta nhìn gần trông rất tinh xảo, tựa như một viên kim cương óng ánh có giá trị cao.
“Cảm ơn cô.”
Mạch Linh lên tiếng cảm ơn Doãn Phi, nhưng cô ta chỉ xua xua tay.
“Không cần, là phụ nữ, quan trọng nhất vẫn là nên giữ gìn nhan sắc.” Doãn Phi bê chậu nước ra ngoài, trước khi khuất sau cánh cửa, cô ta quay lại phun ra vài câu: “Hai ngày nữa lão đại sẽ đưa cô sang London để bắt đầu tập luyện.”
Mạch Linh nghe hết câu vẫn không hiểu gì, cô mới lên tiếng hỏi lại: “Tập luyện? Là tập luyện cái gì?”
“Rồi cô sẽ biết.” Doãn Phi nhún vai, xoay người rời khỏi.
***
Ngô La Vỹ và Vương Ân Sinh sau khi bị bại lộ đã có ý định bỏ trốn nhưng lại bất thành, Khương Hàn Nhật đã cho người chặn đường ở bến tàu để bắt sống hai người họ. Lục Thiên Mặc ngồi ở trên chiếc ghế da báo mắc tiền, trong căn hầm kín tối đen chỉ treo mỗi chiếc đèn màu vàng phát ra thứ ánh sáng buồn tẻ và u ám.
Ngô La Vỹ và Vương Ân Sinh bị trói tay chân, bị bắt quỳ sát xuống sàn nhà, Lục Thiên Mặc cao ngạo từ trên ghế nhìn xuống, lời nói ngông cuồng mang theo vài phần ám khí.
“Rượu mời không uống, lại muốn uống rượu phạt?”
Ngô La Vỹ biết một khi rơi vào tay của Lục Thiên Mặc thì sẽ không thể sống sót nổi, sở dĩ trước đây Lục Thiên Mặc không lấy mạng ông ta là vì giữa hai bên không có mối hiềm khích nào, nhưng bây giờ ông ta năm lần bảy lượt muốn hại Lục Thiên Mặc, nếu là các tổ chức trước kia theo phe ông ta thì bây giờ cũng chẳng có đủ lí do để đứng ra nói giúp.
“Muốn chém muốn giết, tùy mày. Lục Thiên Mặc, rồi mày sẽ phải trả giá.”
Ngô La Vỹ nghiễn răng nghiến lợi rít ra từng chữ. Vẻ mặt ông ta vì tức giận mà nổi đầy gân xanh, giờ phút này ông ta biết dù sao cũng chết, chi bằng chọn cách chết mà không cần phải van xin tên cầm thú Lục Thiên Mặc kia.
“Ha ha ha. Lục Thiên Mặc này trước giờ cũng đang chờ hai chứ quả báo đây.”
Lục Thiên Mặc phát lên cười lớn, hắn “Hừ” lạnh một tiếng. Viên đạn từ họng súng trên tay Khương Hàn Nhật là ghim thẳng một phát ngay tim ông ta.
Vương Ân Sinh có phần sợ hãi, hắn lết đến dưới chân Lục Thiên Mặc, lên tiếng cầu xin.
“Lão đại, xin hãy tha mạng cho tôi, mọi chuyện đều là do Ngô La Vỹ sắp đặt. Tôi... Tôi là bị ép buộc.”
Lục Thiên Mặc đá chân ra khỏi tay Vương Ân Sinh, giọng nói lạnh lẽo truyền đến từ trên đỉnh đầu hắn: “Dám làm người của tôi bị thương, xem ra lá gan của cậu cũng không nhỏ.”
“Lão đại, tôi biết sai rồi. Xin anh hãy tha cho tôi lần này... Lão đại.”
Vương Ân Sinh quỳ rạp xuống sàn nhà cầu xin thảm thiết, những tiếng rên rỉ chói tai làm Lục Thiên Mặc vô cùng khó chịu, hắn không nói gì. Lập tức đứng lên hướng cửa chỉnh rời đi.
Khương Hàn Nhật nhìn theo bóng lưng Lục Thiên Mặc như hiểu ý, lập tức cho một phát súng vào đỉnh đầu Vương Ân Sinh, rất nhanh, máu phun ra tràn đầy cả một khoảng sàn nhà bằng gỗ. Hắn vẫy tay cho đám thuộc hạ của mình dọn dẹp sạch sẽ rồi cất bước đi theo Lục Thiên Mặc ra khỏi tầng hầm.
Lục Thiên Mặc trở về biệt thự Lục gia, còn Khương Hàn Nhật thì về lại tập đoàn, lúc vừa bước vào công ty, Vũ Thương như đã đứng chờ sẵn từ bao giờ, lập tức nhảy bổ ra cản đường Khương Hàn Nhật.
“Quản lí à, Mạch Linh có sao không? Hôm qua đến giờ tôi điện thoại cho cô ấy không được, làm tôi lo lắng chết đi mất.”
Khương Hàn Nhật vỗ vỗ đầu. Ôi trời! Người phụ nữ này thật rắc rối mà, bây giờ không lo làm việc mà còn tụ tập ở đây với mấy cô đồng nghiệp khác để đón đường hắn sao?
“Không sao! Cô ta bình yên về được nhà rồi.”
Khương Hàn Nhật gật đầu trả lời, hắn đưa tay lên xem đồng hồ, sắp đến giờ phải họp. Hắn nhanh chóng cất bước lên phòng làm việc, không để Vũ Thương hỏi đến câu thứ hai.
***
Lục Thiên Mặc ngồi trên ghế sofa đọc qua vài tờ báo, Doãn Phi từ trong bếp mang đến một tách trà gừng cho hắn, giọng nói yểu điệu mang theo vài hương vị thoang thoảng của mùi sữa tắm trên cơ thể.
“Mặc! Dời mắt uống tách trà đi.”
Lục Thiên Mặc bỏ tờ báo xuống, đưa tay cầm lấy tách trà, ngửa đầu uống ực một ngụm.
Bỗng dưng trong đầu hắn nhớ lại hình ảnh của Mạch Linh lúc trước cũng từng đem trà gừng đến cho hắn, nhưng ngay cả nhìn hắn cũng không thèm nhìn đến, trong lòng hắn bỗng nhiên xẹt qua một tia trầm đục. Cảm giác này có nghĩa là gì? Hắn đang hối tiếc điều gì sao?
“Kiều Mạch Linh đã tỉnh chưa?”
Hắn dán mắt vào tờ báo đang đọc dở, gương mặt giản ra được vài phần. Vốn dĩ sau chuyện này, hắn đã có ý định đem Mạch Linh đi đào tạo, biến cô trở thành sát thủ thứ năm của mình, hắn đã chuẩn bị đưa cô sang London, trực tiếp để Rob huấn luyện bài bản cho cô.
“Cô ta tỉnh rồi, đang ở trong phòng.”
Doãn Phi mỉm cười đáp, cô rất hiểu tính cách Lục Thiên Mặc, không phải tự nhiên hắn lại có ý muốn đưa Mạch Linh sang Anh. Mà qua cuộc bắt cóc vừa rồi, Mạch Linh có thể tự thoát thân ra khỏi vòng vây của đám người ma côn đó, chứng tỏ có thân thể nhanh nhẹn, hắn tin rằng nếu như qua đào tạo, cô có thể trở thành một thuộc hạ giỏi trong tay hắn, cộng với lần trước ở quán bar, cô có con mắt tinh tường đã phát hiện được kí hiệu nhỏ trên cổ người phụ nữ của tổ chức Mafia, qua thời gian đào tạo, rất có thể Mạch Linh sẽ là một người được việc trong những nhiệm vụ ác liệt của hắn.