Sủng Vật Tình Nhân 999 Ngày

Chương 27: Chương 27: Chuyến bay đến thượng hải




Người đàn ông bị bọn thuộc hạ tạt nước lạnh thì lập tức tỉnh dậy, ông ta đua đớn khi phát hiện mình bị đóng cọc xuyên qua da thịt, nhưng vẫn cắn răng không chịu mở miệng nhận việc ăn hối lộ phản bộ tổ chức Bersoon, Lục Thiên Mặc lạnh lùng cầm cây dao sắc nhọn đã được đun trên ngọn lửa nóng, từng nhát từng nhát rạch lên da người đàn ông kia.

“Nói, là ai?”

Người đàn ông thà chết cũng không lên tiếng, Lục Thiên Mặc vốn là người không có kiên nhẫn, bắt người đàn ông này tuy nhiên lại không khai thác được gì, hắn không nương tay đâm thẳng mũi dao nhọn vào ngay tim ông ta.

“Cho người điều tra người đứng sau, tập hợp thuộc hạ kiểm tra một lần nữa, phát hiện nội gián thì lập tức lấy mạng.” Lục Thiên Mặc lạnh lùng phun ra vài dòng chữ, thân cận của Garrick lập tức rời đi làm nhiệm vụ, xác người đàn ông kia cũng được xử lí gọn gàng.

***

Hộp đêm sang trọng nằm trụy lạc ở giữa trung tâm Lodon, từ đây có thể nhìn thấy được cầu tháp Luân Đôn, bắc qua con sông Thames dài nhất ở Anh quốc, nơi đây về đêm vốn là một khu đô thị phồn hoa và náo nhiệt.

Phòng 273, Lục Thiên Mặc, Lô Tấn và Garrick đã an vị ngồi ở bên trong, phục vụ đưa vào mấy cô gái bồi rượu. Lô Tấn lúc này như được thoả mãn, hắn không ngần ngại ôm người phụ nữ bên cạnh đặt chặt dưới thân, cúi đầu ngậm lấy cánh môi cô ta.

“Lô Tấn! Cậu không ngại tôi và lão đại đang ở đây mà đi chỗ khác làm được hay sao?” Garrick nhìn Lô Tấn với vẻ mặt cực kì méo mó, cái tên này, động dục phát đến nơi rồi, rõ ràng là không thể cầm cự được nữa.

Lô Tấn nghe xong lập tức dừng lại hành động, nhìn nhìn Lục Thiên Mặc đã nổi lên ba gạch đen, hắn vội xua xua tay.

“Được rồi được rồi, là lỗi của tôi.” Lô Tấn nói xong quay mặt hướng ra cửa: “Quản lí.”

Lập tức quản lí phòng bước vào, cúi người chào hỏi: “Xin hỏi ngài cần gì ạ?”

“Chuẩn bị phòng.”

Quản lí “Vâng” một tiếng rồi mời Lô Tấn đi theo mình, hắn vẫy tay chào Lục Thiên Mặc với Garrick rồi ôm người phụ nữ bên cạnh rời đi.

Lục Thiên Mặc từ lúc vào phòng đến giờ vẫn chưa nói gì, sau khi Lô Tấn rời khỏi thì hắn mới lên tiếng.

“Cút hết ra ngoài.”

Mấy cô gái bồi rượu nghe thấy giọng nói lạnh lẽo tựa băng tuyết của Lục Thiên Mặc lập tức hoảng hốt lui ra.

Khi thấy bóng dáng mấy cô gái này, Lục Thiên Mặc lại nghĩ đến lần đầu gặp Mạch Linh, hắn cũng không hiểu sao bản thân lại như vậy, chỉ cần thấy chuyện gì giống trong quá khứ hắn đã trải qua, hắn đều nhớ đến cô.

Garrick nhấm cạn ly rượu cao chân trên tay, ngã người ra sau ghế nệm, châm một điếu thuốc lá Lào.

“Lão đại, nguồn hàng của chúng ta sâp hết rồi, cần Tần Phong ứng cứu gấp.”

Lục Thiên Mặc cúi người dập tắt điếu thuốc của mình, hắn nhả ra làn khói cuối cùng trong miệng, giọng nhàn nhạt.

“Được rồi, tôi cũng đang định sang Trung Quốc một chuyến, cũng có một số công việc cần thảo luận với cậu ta.”

***

Mạch Linh theo Lục Thiên Mặc sang Anh cũng đã được một tháng, cô căn bản đã học được đầy đủ các cách sử dụng vũ khí, ra đòn và tránh né tấn công của đối thủ. Để luyện tập được chừng đó, cô đã trải qua không ít khó khăn, thậm chí là suýt mất mạng.

Hôm nay vốn dĩ là buổi tập cuối cùng của cô, nhưng đang chuẩn bị ra bãi tập thì Lục Thiên Mặc, Lô Tấn cùng Garrick đến nơi. Cũng đã một tháng nay hắn không đến đây xem cô tập luyện như thế nào, cô hoàn toàn ở lại đây với Rob và Bạch Phụng.

“Luyện tập ra sao rồi?” Lục Thiên Mặc hướng đến phía Rob và Bạch Phụng hỏi, vẻ mặt vẫn điềm tĩnh và ung dung như thể có tập được hay không cũng không quan trọng.

“Cô ấy luyện tập rất tốt, đã sử dụng được thành thạo các loại súng và bom, tôi nghĩ cô ấy có thể tiến hành thực hiện cho nhiệm vụ đầu tiên.”

Rob trả lời, hắn tự tin rằng Mạch Linh có thể khống chế đối thủ và hạ gục mục tiêu rất nhanh, trong quá trình tập luyện, cô đã cố gắng rất nhiều. Mà ngay cả Mạch Linh cô cũng không ngờ là mình lại có thể làm được như vậy. Cô không muốn cam chịu và đầu hàng số phận, chí ít thì cô cũng nên tự bảo vệ mình, sau đó mới có thể bảo vệ cha, mẹ và em gái.

Lúc Thiên Mặc hướng đến Mạch Linh, giọng âm trầm: “Vào thu dọn quần áo, chúng ta sang Thượng Hải.”

“Sang Thượng Hải?” Mạch Linh khá bất ngờ, sao Lục Thiên Mặc cứ bắt cô bay đi bay lại suốt như thế này, bay đến lúc cả người cô rã rời luôn rồi vẫn không thể được nghĩ ngơi.

“Nhanh.”

Lục Thiên Mặc nhấn mạnh giọng nói, Mạch Linh giật mình một cái rồi lập tức quay vào trong thu dọn hành lí. Bạch Phụng lúc này mới lên tiếng.

“Có chuyện gì sao?”

Lục Thiên Mặc vỗ tay lên vai Bạch Phụng, giọng nhàn nhạt: “Cậu bàn giao lại kế hoạch cho Garrick đi, chúng ta sang Thượng Hải để nhập một số lượng lớn vũ khí từ Tần Phong về.”

“Vâng.” Bạch Phụng gật đầu rồi cùng Garrick đi xung quanh doanh trại để bàn giao lại thuộc hạ nơi đây lần số vũ khí còn lại trong tầng hầm. Số vũ khí đó mấy ngày nay đem đi cho Mạch Linh tập luyện cũng đã vơi đi rất nhiều.

Qua sự chỉ dẫn của Rob, Mạch Linh cũng biết cách thay đổi trang phục khi bắt đầu làm nhiệm vụ, cô được trang bị kỹ càng các chi tiết nhỏ nhất. Thậm chí là còn được Bạch Phụng dạy hoá trang.

Cô thu dọn hành lí xong, thay một bồ đồ da bóng bó sát để tiện di chuyển, cô dã được rèn luyện kĩ năng trèo tường và lẫn trốn đến nơi an toàn khi gặp kẻ địch, do vậy, những bộ trang phục bó sát sẽ thích hợp với cô hơn.

Thu xếp xong tất cả, cô cùng bọn người Lục Thiên Mặc bay sang Trung Quốc, hi vọng xong lần này cô sẽ được Lục Thiên Mặc cho về nhà nghỉ ngơi tịnh dưỡng, từ hôm luyện tập đến giờ, khắp người cô đều là vết thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.