Lục Thiên Mặc bước đến mở cửa xe lôi cổ áo người đàn ông kia ra khỏi xe, hắn nghiêng mặt nhìn người đang run rẩy trên tay mình, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên.
“Còn muốn chạy?”
Mạch Linh nhìn thấy người đàn ông kia có ý định muốn chạy, cô đã nhanh chóng nổ súng, viên đạn nhỏ nhưng cực kì sắc bén kia đã lập tức đâm xuyên vào chân hắn ta khiến cho hắn ta không còn cách nào có thể tháo chạy.
“Lục tổng, tôi và anh trước nay chưa từng xảy ha bất kì một mối hiềm khích nào, tại sao anh lại ám sát người của của tôi?”
Người đàn ông kia tầm hai mươi bảy tuổi hai mươi tám tuổi cố nhìn đến gương mặt lạnh lẽo của Lục Thiên Mặc mà hỏi, hắn ta vốn có ý định muốn đánh úp Hắc đạo nhưng đó chỉ mới là ý nghĩ mà hắn chưa kịp thực hiện. Giờ phút này hắn rơi vào tay Lục Thiên Mặc thì chỉ có một con đường chết.
Lục Thiên Mặc hừ lạnh hắn một tiếng rồi xoay người quay lại xe. Bọn người Lô Tấn nghe theo lệnh của hắn mà chạy đến kéo một sợi dây cước thép từ đuôi xe ô tô ra buộc chặt vào người tên đàn ông kia cùng với một vài tên cầm đầu khác mà Bạch Phụng và Lô Tấn vừa bắt được. Mọi chuyện xong xuôi hết, Mạch Linh theo lệnh của Lục Thiên Mặc leo lên xe, chiếc Ferrari được tân tiến tối thượng nhất được lão đại của Hắc đạo phóng vọt đi trên đường đua với một vận tốc mà vua tốc độ từ trước đến nay chưa từng có: Bốn trăm ki-lô-mét trên giờ.
Bốn tên đàn ông thảm thương bị kéo theo phía sau chỉ cần hai đến ba phút đã không còn nhận ra được hình dạng, cả đoạn đường đua bây giờ đều bị người của Lục Thiên Mặc phong toả, Rob ở trên đỉnh đồi nhìn xuống có thể dùng mắt thường để thấy được vết máu dài được kéo lê trên đường đua.
Mạch Linh ngồi bên cạnh Lục Thiên Mặc mà cả người run lên, cô không ngờ hắn lại ra tay một cách đầy dã thú như thế, mặc dù cô biết từ trước đến nay hắn ra tay chưa từng nghĩ đến hậu quả ra sao nhưng lần này thì thật là độc ác, những người xấu số kia không may chọc nhầm người, đến lúc chết cũng không được toàn thây.
Lục Thiên Mặc lái xe ra khỏi vùng ngoại ô rồi tiến thẳng vào thành phố, những sợi dây ở phía sau đuôi xe đó là dây tự động, chỉ cần người điều khiển ấn cái nút màu đỏ trên màn hình ti vi của xe thì sợi dây sẽ lập tức được thu hồi.
Thông tin về cuộc đua xe lập tức được đưa lên trang đầu của báo đài, người cầm máy quay lại toàn cảnh đường đua cũng bị mấy viên đạn của Bạch Phụng mà bỏ chạy bán sống bán chết, sở cảnh sát đã nhanh chóng cho người đến điều ra hiện trường, lại bắt nhầm ai đó đem đi.
Bọn người Lục Thiên Mặc thoắt cái đã về đến biệt thự ở gần bờ biển Đài Bắc, hắn đổ xe lại trong gara rồi thong thả bước vào trong. Đúng lúc xe của Rob, Lô Tấn, Bạch Phụng cùng Doãn Phi chạy đến, bọn họ mới cho người lập tức phong toả xung quanh.
“Tại sao lại phong toả chỗ này?”
Mạch Linh không hiểu nên lên tiếng hỏi, nơi nay nằm ngay bờ biển cũng cách thành phố hơn hai trăm cây số, với lại nơi này làm gì có người qua lại, cô rõ ràng thấy là không cần thiết cho người đi tuần tra a.
Rob chống tay lên cằm nhìn chăm chăm Mạch Linh, khoé miệng tỏ ý cười: “Cảnh sát đã vào cuộc rồi, tôi đoán không lầm thì bọn họ sẽ lập tức đến đây!”
“Anh nói cái gì? Cảnh sát?” Mạch Linh khá bất ngờ về tính nghiêm trọng của sự việc lần này. Nhưng chung quy thì không có gì có thể lấy làm lạ vì trận nổ súng này gây ảnh hưởng đến một con số khổng lồ, tính xung quanh hiện trường đã có hơn vài chục người vô tội chết oan, hơn nữa hành động của Lục Thiên Mặc vừa rồi có khác nào là đang dùng cực hình làm người ta ngũ mã phanh thây đâu cơ chứ.
Doãn Phi lướt ngang người Mạch Linh, trước khi cô ta xoay người đi vào trong thì cũng kịp phun ra vài lời: “Chuyện gây náo động cả thành phố như thế này thì đến tai cảnh sát là chuyện đương nhiên.”
Mạch Linh nghe qua thoáng sựng người, dù sao thì cô cũng đã đi vào con đường sát thủ này rồi thì chuyện sống chết chỉ là chuyện sớm muộn.
Cô khẽ mỉm cười, đưa hai tay ôm lấy người mình, hướng đến phía bọn người Lô Tấn mỉa mai.
“Từ trước đến nay tôi thấy các người không sợ trời không sợ đất, vậy mà bây giờ lại sợ cảnh sát sao?”
Lô Tấn nhìn cô nhíu mày, gương mặt bỗng dưng tối hẳn đi: “Bọn chúng sẽ không làm gì được chúng ta. Chỉ có điều, nếu muốn giải quyết mọi chuyện êm xuôi thì chúng ta ần phải thương lượng với bọn chúng một số chuyện.”
“Là chuyện gì?”
“Một là xem như không thấy gì. Hai là bọn chúng về mà thu xếp chuyển xuống lòng đất ở.”
Mạch Linh há hốc mồm hơn nữa ngày trời, cuối cùng cô mới thốt ra được vài chữ: “Các người muốn tập kích sở cảnh sát hay sao?”
Rob bên cạnh lúc này kéo kéo vai Mạch Linh lôi cô đi vào trong, trên khoé môi hắn treo đủng đỉnh một nụ cười sáng chói: “Không chỉ là tập kích sở cảnh sát, mà lão đại còn có ý định phá nát trụ sở của chính phủ, phá bỏ hết toàn bộ thế lực cản đường đấy.”
“Ò.” Mạch Linh bất lực gật gật đầu, quả là những con người này còn rất nhiều thứ cô chưa biết đó nha.
***
“Này, các người lấy bằng chứng gì mà nói tôi khủng bố cuộc đua?”
Hàn Ưng ngồi bắt chéo chân trên ghế nệm dày ở trong phòng tra khảo để lấy lời khai tội phạm, bọn người không biết lí lẽ này lại đột nhiên xông đến bắt hắn về đây hỏi cung là như thế nào?
“Hàn thiếu, chúng tôi nghi ngờ cậu có liên quan đến vụ việc lần này, mời cậu hợp tác điều tra.” Người đàn ông mặc bộ đồ quân phục cảnh sát tiến đến đối diện với Hàn Ưng, ông ta khom người đứng bên ngoài, hai cánh tay chống thẳng xuống chiếc bàn nghiêm giọng hỏi.
Hàn Ưng vốn dĩ rất nhàm chán với việc đến đây hằng ngày rồi. Sáng nay chỉ là hắn muốn đến để xem cuộc đua xe diễn ra như thế nào nhưng lại bận một số công việc ở công ty nên đã đến muộn. Đúng lúc thuộc hạ của Lục Thiên Mặc nổ súng khắp nơi, hắn chỉ là muốn phòng thân mà rút khẩu súng đằng sau thắt lưng ra thủ sẵn trong tay thì đã bị cảnh sát ập đến bắt giữ.
Hắn chửi rủa vài câu trong miệng rồi đành bất lực gật đầu: “Được được. Trung tướng à, ngài muốn hỏi gì thì mau hỏi nhanh đi, tôi còn phải về nghỉ ngơi nữa a.”
Trung tướng Tiêu ngồi xuống chiếc ghế đối diện, lên tiếng hỏi câu hỏi đầu tiên: “Trong lúc xảy ra vụ việc thì cậu đang cầm súng, cậu có biết tàng trữ vũ khí bất hợp pháp cũng là nguồn cơ để gây án hay không?”
“Biết!”
“Vậy cậu đã nổ súng vào những ai đang có mặt tại hiện trường?”
Hàn Ưng ngã người ra sau ghế, hắn đạp mạnh một cái lên thành bàn, chiếc ghế nệm xoay đã bị bật về phía sau, hắn ung dung cầm lên vài bộ hồ sơ tội phạm của quản lí tổ điều tra, tự ý lật ra xem.
“Tôi cầm súng để tránh trường hợp có kẻ ngu ngốc nào đó muốn ám sát mình mà phòng thân đấy thôi. Nếu chẳng may tôi mà bị mất một sợi tóc nào, thì Đài Loan này lại mất đi một người vừa đẹp trai lại vừa tài giỏi như tôi rồi, ngài nói xem có đúng hay là không?”
Trước những lời nói móc méo của Hàn Ưng thì trung tá Tiêu cũng phải giơ tay đầu hàng, sau khi ông ta cho người kiểm tra khẩu súng thì đúng là súng chưa được bắn đi viên đạn nào nên ông ta đã cho Hàn Ưng rời đi. Tuy nhiên những vũ khí có tính sát thương cao như súng và dao nhọn thì đã bị bên cảnh sát thu hồi.
Hàn Ưng vừa bước ra khỏi cửa trụ sở cảnh sát thì đã thấy bóng dáng một cô gái chạy đến, cô ta tay xách nách mang hàng loạt đồ dùng cá nhân, vừa thấy Hàn Ưng đã lập tức vui mừng lên tiếng: “A! Giám đốc, anh không phải đã bị cảnh sát bắt đi rồi hay sao?”
Hàn Ưng nhíu mày nhìn cô ta, khoé môi mỏng khẽ nhếch lên một cách vô cùng phớt lờ: “Cô có vẻ rất mong muốn tối bị bắt đi nhỉ?”
“Còn phải hỏi, tôi đã chuẩn bị sẵn cho anh nào là khăn tắm, quần áo, dao cạo râu, sữa rửa mặt...” Hiểu Đồng liệt kê ra hơn vài chục món đồ được đựng trong chiếc túi lớn đang cầm trên tay, vừa nghe tin Hàn Ưng bị cảnh sát đưa đi là cô ta đã bỏ ngay hết công việc đang làm để chạy đến siêu thị mua hết những thứ này đem đến đây.
“Cô về viết đơn xin nghỉ việc đi. Ngày mai tôi kí!”
Hàn Ưng lạnh lùng mở cửa xe định ngồi vào trong thì đã lập tức bị người phụ nữ kia lôi kéo: “Khoan đã, tôi chỉ là có lòng tốt lo nghĩ cho anh thôi mà. Anh không định về mà bỏ tôi ở lại đó chứ?”
Hắn đưa mắt nhìn đồng hồ trên xe, ngoài trời đã hơn chín giờ tối rồi. Ở công ty vẫn còn một số việc quan trọng mà hắn chưa giải quyết xong. Hàn Ưng hướng về phía Hiểu Đồng, đành để cô ta lên xe.
“Mau lên xe đi.”
Hiểu Đồng lập tức gật đầu vòng qua bên kia mở cửa leo lên xe. Chiếc ô tô sang trọng lập tức được khởi động rồi phóng vọt đi.
Đây là lần đầu tiên mà Hiểu Đồng được ngồi trên một con xe phải nói là có một không hai trên thế giới này, cô phấn khích nhìn ngắm xung quanh, ngay cả đến tấm nệm lót ghế mà cũng rất êm nha, có thể nói là còn êm hơn cả chiếc giường ở nhà cô nữa.
“Woa! Đây là lần đầu tôi được ngồi lên một chiếc siêu xe đó, cảm giác quả thật là rất thoải mái.”
Hàn Ưng liếc nhìn người phụ nữ nghịch ngợm bên cạnh rồi vẫn ung dung lái xe đi tiếp, sau một hồi chạy xe trên đường mà Hiểu Đồng vẫn chưa biết là hắn định đưa cô đi đâu, lúc này cô mới lên tiếng hỏi: “Giám đốc, anh đưa tôi đi đâu thế?”
“Đem cô đi bán cho bọn giang hồ để đổi lấy một số tiền, cộng với năm mươi phần trăm mức lương của cô đã bị tôi trừ đi thì cũng đủ để tôi đi ăn nhà hàng suốt một tuần đấy.”
Hàn Ưng bất ngờ xoay vô lăng rẽ vào một con hẻm nhỏ tối đen, lúc này Hiểu Đồng đã cảm thấy lạnh người, cô lập tức khóc lóc van xin.
“Tôi...Tôi đâu có làm gì mà giám đốc lại trừ lương tôi, tôi xin anh đó, tôi còn phải kiếm tiền cho mẹ tôi chữa bệnh nữa. Huhu.”
Hàn Ưng vốn dị ứng nhất là nước mắt đàn bà, vừa nhìn thấy Hiểu Đồng khóc lóc thì hắn đã lập tức đạp thắng dừng xe lại ngay.
“Đừng có dùng những giọt nước mắt đó của cô mà van xin tôi. Tôi rất ghét nước mắt đàn bà.”
Hiểu Đồng nghe những lời này của hắn liền đưa tay quệt nước mắt giàn giụa trên mặt mình, cô nắm lấy cánh tay Hàn Ưng lay lay.
“Được, tôi sẽ không khóc nữa. Nhưng anh phải hứa với tôi là sẽ không trừ lương tôi đấy nhé, hơn nữa đừng đem tôi đi bán cho bọn giang hồ kia, tôi không muốn trở thành một miếng thịt khô khi bị chúng hành hạ đâu a.”
Hắn nhìn bộ dạng này của cô trông thật buồn cười, chính hắn cũng không hiểu sao khi nhìn Hiểu Đồng thì hắn lại thấy cô ta có nét gì đó rất giống Mạch Linh, đó cũng là lí do duy nhất để hắn không ra tay với cô, nếu như đổi lại là người phụ nữ khác thì hắn đã đem xác quăng xuống biển từ lâu rồi.