Phòng cấp cứu của một bệnh viện tư nằm ngoài ô địa phận Trung Phi, nơi đây có lẽ sẽ có ít cảnh sát lui đến, tạm thời Tần Phong chỉ có thể để Lục Thiên Mặc tại đây, trước tiên là giữ được mạng cho hắn, đợi hắn hồi phục rồi tìm cách truy đuổi bọn người kia.
Lục Thiên Mặc sau khi được đưa vào cấp cứu thì cũng được bác sĩ chữa trị và cho thuốc cầm máu, hiện tại vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, nhưng ít ra thì tính mạng cũng không còn nguy kịch nữa.
Tần Phong ngồi ở hàng ghế bên ngoài cửa phòng hồi sức đặc biệt, kẹp điếu thuốc trong tay, nhẹ nhàng phả ra dòng khói trắng mờ ảo: Long Kỳ, cậu cho người theo dõi Marie, cài một vài thiết bị định vị trên xe cô ta, chúng ta phải nhanh chóng quay về Thượng Hải, Hắc đạo còn rất nhiều việc tôi phải đích thân giải quyết.
Được, tôi đi làm ngay. Long Kỳ đứng dậy khỏi ghế xoay người rời đi, thuộc hạ của hắn cũng đã quay lại toà nhà kia kiểm tra, tuy nhiên lại không nhìn thấy vết máu còn mới nào trên nóc sân thượng, điều đó cũng đồng nghĩa rằng tay bắn chỉa trên cao kia đã trốn thoát.
Do bảo mật của tổ chức rất cao, nên thuộc hạ của cả Lục Thiên Mặc và Tần Phong đều không có cách nào xâm nhập được, cũng không đoán được chúng có bao nhiêu người, điều này là một bất lợi đối với nhóm người Lục Thiên Mặc. Hơn nữa ở đây là địa phận biên giới, những người ở nơi khác đến tuyệt đối phải qua cửa khẩu quốc gia khám xét, và trung bình thì mỗi năm không hơn hai người được đến, có thể nói, nơi này trước đây là một đô thị phồn hoa, nhưng hiện tại nó chẳng khác gì một nơi sống biệt lập.
Tần lão đại, lão đại của tôi tỉnh rồi.
Lô Tấn đứng ở phía sau lên tiếng. Tần Phong gật đầu rồi đứng lên dụi tắt điếu thuốc dưới chân, xoay người đi vào phòng bệnh.
Lục Thiên Mặc đã hôn mê hơn sáu giờ đồng hồ, trên đầu được quấn một miếng băng vải vẫn còn thấm máu, cánh tay đã bị thương và phải nẹp lại bằng một thanh sắt, gương mặt hắn trắng bệch, vừa thấy Tần Phong bước vào đã lên tiếng.
Đã xảy ra chuyện gì? Sao tôi lại ở đây?
Tần Phong kéo ghế ngồi xuống, với tay đưa cho Lục Thiên Mặc ly nước lạnh trên bàn: Chúng ta bị mắc bẫy, cửa xe có bom hẹn giờ, lúc tôi phát hiện thì đã không kịp.
Cô ta đã trốn thoát rồi sao?
Ừ, chúng ta hiện tại cũng đang nằm trong tầm ngắm của cảnh sát.
Lục Thiên Mặc đưa tay còn lại bứt đứt sợi dây truyền ôxi trên bắp tay, Lô Tấn đỡ hắn ngồi dậy dựa vào thành giường, vọt miệng nói vài câu: Lão đại, chị hai và mọi người đang rất lo lắng cho anh, anh có nên gọi về để mọi người yên tâm hay không?
Hắn phất tay, thanh âm trầm thấp: Chúng ta vẫn chưa đạt được mục đích, tạm thời không nên nói gì với bọn họ, cứ bảo họ chờ là được. Về phía Mạch Linh, tôi sẽ có cách nói với cô ấy.
Dạ.
Tần Phong đứng lên tiến đến cửa sổ, hắn tùy ý thả hai tay vào túi quần, áng nắng buổi chiều từ đỉnh núi chiếu xuyên qua rèm cửa lọt hẳn vào trong phòng, đáp nhẹ lên mắt hắn, ánh mắt hẹp dài híp lại, cũng chẳng biết là đang suy nghĩ điều gì.
Lục Thiên Mặc may mắn qua cơn thập tử nhất sinh, vết thương tuy nặng nhưng vẫn còn đi lại được, chỉ có điều cánh tay hắn tạm thời không thể cử động, phải bó bột ít nhất là hai tháng, một số vết thương ngoài da ở sau lưng và trên ngực cũng không có gì đáng lo ngại.
Hắn bước xuống giường, cầm lấy khẩu súng lục trên bàn vắt vào thắt lưng, đưa tay nâng ly nước uống sạch: Đã điều tra được địa bàn của cô ta chưa?
Vẫn chưa! Tần Phong xoay người lại ngồi xuống chiếc ghế sofa đặt gần cửa sổ, hắn cầm di động trong tay lên xem, một giây sau liền lên tiếng: Lô Tấn, cậu thay tôi đến đường biên giới phía Trung đón Thiên Tình, cô ấy sẽ giúp chúng ta xâm nhập vào hệ thống Marie, chỉ có cách đó ta mới có thể dễ dàng phá hủy tổ chức của bọn chúng.
Lô Tấn gật đầu, hướng Tần Phong và Lục Thiên Mặc nói vài lời rồi rời đi: Được, tôi lập tức đi ngay.
Tất cả thuộc hạ của Tần Phong và Lục Thiên Mặc đã quay trở về căn cứ, hiện tại Lô Tấn chỉ có thể đi một mình, hắn lái xe lướt nhanh trên đường, vừa vặn gặp đèn đỏ, lúc dừng lại, lại có bốn chiếc xe cảnh sát đi ngược chiều, trên xe còn dán biển truy nã, theo hướng mà xe chạy, khả năng cao rằng bọn chúng sẽ đến bệnh viện.
Lô Tấn vội cầm lấy di động, ấn số gọi về: Lão đại, cảnh sát đang đến, mau rời khỏi chỗ đó đi.
Lục Thiên Mặc dập máy, Tần Phong cũng nghe thấy những gì phát ra trong điện thoại, hắn đứng dậy dìu Lục Thiên Mặc ra ngoài, vừa ra khỏi cửa thì đã nhìn thấy hai tên cảnh sát từ xa đi đến, Tần Phong và Lục Thiên Mặc vội vàng chạy vào thang máy, ngay lúc hai tên cảnh sát kia lướt ngang thì cửa thang máy cũng kịp thời khép lại.
Phía bên dưới chắc là đã bị bao vây rồi, chúng ta phải tìm lối thoát thân. Tần Phong dựa lưng vào tường thang máy, nhìn mấy con số màu đỏ đang nhảy trên màn hình.
Cửa sau.
Đúng rồi, bệnh viện này có hai cửa sau, chúng ta sẽ ra bằng cánh cửa thứ nhất, tầng hầm đậu xe ở ngay cửa.
Ting một tiếng, thang máy được mở ra, bên ngoài hoàn toàn không có ai, nhưng linh cảm của cả hai người cho thấy có sự chẳng lành, Lục Thiên Mặc và Tần Phong sải bước đến lối thoát hiểm của hầm giữ xe, vừa xuống tới nơi đã gặp phải hai tên cảnh sát nữa, bọn chúng nhìn thấy Lục Thiên Mặc và Tần Phong thì chạy đến, vừa định hô lên thì đã bị Tần Phong đá một cái vào quai hàm, liền ngã nhào xuống nền gạch.
Lục Thiên Mặc dùng một tay rút khẩu súng sau thắt lưng ra, nhắm thẳng đầu tên cảnh sát còn lại, hắn đã lắp sẵn ống giảm thanh vào đuôi súng, chỉ nghe được một âm thanh nhỏ, tên cảnh sát xấu số kia đã đầu đầy máu bất tỉnh nhân sự.
Không xong rồi, mau lên xe. Tần Phong liền nhanh chóng mở cửa xe, sau khi Lục Thiên Mặc cũng yên vị ngồi bên ghế phụ, hắn lập tức nổ máy, chiếc xe ô tô thể thao chỉ mất khoảng ba giây đã phóng nhanh lên cửa tầng hầm, thông qua lớp kính trước mặt, có bốn tên cảnh sát đứng thành hàng ngang chặn đường, giơ súng nhắm thẳng về phía đầu xe.
Tần Phong đạp mạnh chân ga, chạy thẳng lên đường quốc lộ, bốn tên cảnh sát thấy chặn đường không mấy ăn thua, liền nhảy sang hai bên để đảm bảo tính mạng của mình.
Bốn trăm hai mươi lăm ki-lô-mét trên giờ với chiếc xe thể thao đã được nâng cấp thì cảnh sát thành phố này có mọc cánh cũng không cách nào đuổi kịp, Tần Phong và Lục Thiên Mặc chạy về căn cứ của mình, cũng cùng lúc Lô Tấn và Long Kỳ vừa dừng xe lại. Cửa phụ của chiếc ôtô màu đỏ xuất hiện đôi chân của một người phụ nữ, vừa bước xuống xe, cô đã nhảy cẩn đến ôm chằm lấy Tần Phong.
Lão đại à, sao anh lại không đi đón em?
Hắn gõ đầu cô một cái, sau đó nhẹ nhàng trả lời: Nếu chẳng phải những tên cảnh sát kia nhúng tay vào, đặc vụ lần này anh cũng sẽ không để em sang đây.
Thiên Tình nhún vai: Còn phải nói, em chính là trợ thủ đắc lực của anh mà. Cô quay sang Lục Thiên Mặc, chống tay lên cằm suy nghĩ vài giây, nói: Anh Lục, tay của anh tôi thấy không cần phải bó bột hai tháng đâu, chỉ cần hai tuần là sẽ hồi phục.
Hửm? Lục Thiên Mặc đưa mắt quan sát người phụ nữ trước mặt, không khỏi tò mò: Làm như thế nào?
Nắn xương.
Thiên Tình nắm lấy mối vải buộc chặt ở đầu vết thương rồi kéo giật ra, thanh nẹp ở tay Lục Thiên Mặc rơi xuống, cánh tay vì không còn chỗ nâng đỡ lập tức trở nên rất đau, nhìn thấy Lục Thiên Mặc nhíu mày nhăn nhó, Tần Phong liền bật ra tràng cười sảng khoái.
Cậu yên tâm, tôi đã được thử nghiệm qua rất nhiều lần rồi. Thật sự là có hiệu quả tốt.
Lục Thiên Mặc mặc kệ cho người phụ nữ kia muốn làm gì thì làm. Cũng không phải là hắn chưa biết Thiên Tình* cô là một cao thủ karatedo, thiên tài về máy tính, trước đây cũng cả gan dám xâm nhập vào hệ thống tập đoàn Tần thị của Tần Phong, trên đời này, cũng chỉ có tổ chức của cô là quy tụ những thiên tài bậc nhất về Internet.
*Thiên Tình là nữ chính trong truyện Lưới Tình, tác giả sẽ viết sau khi hoàn thành bộ truyện này nhé.
Cô đưa mười ngón tay thon dài của mình lên tìm huyệt dưới cánh tay Lục Thiên Mặc, nhẹ nhàng ấn vào rồi xoay nhẹ phần xương bên trong, hắn chỉ kịp nghe một tiếng Rắc khá lớn, mặt mày Lục Thiên Mặc đen lại đến khó coi, nhưng cơn đau đã nhanh chóng được hạ xuống. Cánh tay cũng cơ hồ có thể cử động nhẹ và có cảm giác khi chạm vào.
Tần Phong quay sang Long Kỳ đang đứng bên cạnh, âm trầm lên tiếng hỏi: Cậu điều ra tới đâu rồi?
Lão đại, căn cứ của bọn chúng không thuộc địa phận Trung Phi của Châu Phi này, muốn đến được nơi đó chúng ta cần phải qua hai chốt kiểm tra của cảnh sát biển, còn nếu không... Ta chỉ còn cách đi tàu băng qua biển.
Đi tàu? Tần Phong trầm mặc vài giây, sau mới nói tiếp: Không còn cách nào khác?
Chỉ có thể vượt biển mà thôi!
Thiên Tình đã nắn xương cho Lục Thiên Mặc xong, cô quay sang, nảy ra một sáng kiến mới: Thế này, chúng ta sẽ chia ra thành hai nhóm, sẽ có một nhóm đánh lạc hướng bọn cảnh sát kia, nhóm còn lại thừa cơ vượt biển. Lúc đến đây, tôi có nhìn thấy rất nhiều cảnh sát tuần tra trên biển, so với việc đi bằng ôtô hay bằng tàu, phương tiện nào cũng không thể, chi bằng ta dồn sự chú ý về một phía, nhóm còn lại dễ bề hành động hơn.
IQ rất cao, hoàn toàn thuyết phục a.
Mọi người đều thống nhất với nhau theo cách của Thiên Tình, chỉ đợi sau khi cánh tay Lục Thiên Mặc hồi phục thì sẽ có thể lập tức xuất phát, trong thời gian này, Thiên Tình sẽ bắt đầu nghiên cứu hệ thống internet của tổ chức Marie qua rada mà Long Kỳ đã gắn vào căn cứ của chúng.