Sủng Vật Tình Nhân 999 Ngày

Chương 9: Chương 9: New York




Mạch Linh vốn dĩ không biết bơi, lúc cô trượt xuống nước do quá hoảng hốt mà kéo chặt sợi dây thắt áo choàng của Lục Thiên Mặc, chiếc áo bây giờ không có gì ràng buộc đã bị kéo ra, để lộ một cơ ngực màu đồng rắn chắn, tầm mắt Lục Thiên Mặc dời xuống người mình, rồi âm trầm nhìn Mạch Linh, giằng giọng.

Cô muốn chết sao?

Mạch Linh hoảng hốt kéo lại áo cho hắn, cô định đẩy hắn lùi lại phía sau, nhưng khi vòng tay hắn vừa buông lỏng ra khỏi thắt lưng thì cô đã hụp ngay xuống nước.

Hồ bơi ở đây tuy là hồ bơi trong khuôn viên sân biệt thự nhưng nó rất sâu, lượng nước mỗi ngày hai lần được thay sạch và đầy mặt hồ, đối với chiều cao một mét sáu lăm của cô thì hoàn toàn có thể chạm chân xuống đáy, nhưng mặt nước cũng chạm đến hơn nữa khuôn mặt.

Lục Thiên Mặc nghiên người, đưa tay kéo Mạch Linh về phía mình, cô loạng choạng níu lấy cổ hắn, đầu tóc ướt rũ rơi tán loạn lên vai.

Cô không biết bơi? Lục Thiên Mặc bình thản nhìn cô đang hả miệng hít thở không thông, khoé môi nhếch lên cười nhẹ.

Vâng.

Mạch Linh lúc nhỏ đã từng bị rơi xuống nước một lần, lúc ấy nếu không may mắn có người cứu kịp thời, chắc cô đã đi gặp tổ tiên lâu rồi.

Lục Thiên Mặc đẩy Mạch Linh va vào thành hồ bơi, tiện tay cởi luôn chiếc áo choàng tắm trên người, hắn ép sát người cô, vẻ mặt có chút ôn nhu.

Vương Ân Sinh hôm đó có chạm vào cô hay không?

Mạch Linh đối với câu hỏi này hoàn toàn á khẩu, hắn là đang có ý gì, đụng chạm hay là va chạm, dù có nhìn vào mắt hắn cũng chẳng ai có thể nhận ra.

Không có.

Lục Thiên Mặc nghiên đầu vế phía cổ cô, liếm vết thương mà hắn đã cắn cô hôm trước trên xe, thì thào.

Tốt nhất là không có, bằng không, tôi chặt tay hắn ra để làm đồ gãy lưng.

Hả? Chặt tay người làm đồ gãy lưng sao? Đây là lần đầu cô mới nghe nói đến.

Lục Thiên Mặc đứng trong hồ bơi hoàn toàn không mặc gì, mấy tên vệ sĩ đứng khắp nơi trong sân cũng không biết đã biến mất khi nào, vì bọn họ không có quyền được nhìn Lục Thiên Mặc loã thể.

Mạch Linh bây giờ mới bình tĩnh lại, gương mặt cô bỗng chốc đỏ bừng, cô không dám nhìn hắn, ánh mắt cúi xuống nhìn bàn chân mình trong đáy hồ.

Lúc này Mạch Linh chỉ mặc mỗi chiếc đầm voan mỏng, bên trong không có áo lót, thế nhưng bộ ngực trắng noãn của cô vẫn cứ tròn trịa và rất đầy, lớp vải mỏng bị ướt bám chặt vào da thịt khiến cô càng thêm vẻ quyến rũ.

Thế nhưng, Lục Thiên Mặc lại lấy đó làm điều chán ghét, hắn chưa bao giờ nương tay với kẻ thù, càng không bao giờ tha thứ cho những người trong gia đình của họ.

Hắn có thể một tay nhẹ nhàng giết chết gia đình Mạch Linh, nhưng hắn không làm như vậy, bởi vì hắn muốn hành hạ cô, đối với hắn, việc lấy đi một mạng người rất dễ dàng, để cho họ chết thì quá là nhân từ rồi.

Lục Thiên Mặc xoay người đi lên bờ, cầm chiếc áo choàng tắm khoác lên người, quay lưng bỏ đi.

Một cơn gió mạnh thổi qua làm cho Mạch Linh gợn tóc gáy, cô run lên vài cái rồi bước lên bậc thang hồ bơi, khoanh hai tay ôm ngực rồi đi về phòng.

Đêm hôm đó Lục Thiên Mặc không đến phòng quấy rầy nên cô có được một giấc ngủ rất ngon, đã lâu lắm rồi cô chưa từng có lại được cảm giác này. Mà tâm tư của Lục Thiên Mặc lúc giông lúc tạnh, buồn vui khó lường, bất kể có chuyện gì, trên vẻ mặt ấy vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lẽo, không chút động lòng.

Buổi sáng, ánh nắng mặt trời chiếu xuyên qua tấm rèm cửa làm Mạch Linh thức giấc, cô vừa dậy đã thấy Lục Thiên Mặc ngồi trên sofa, đang nghe điện thoại.

Chúng không khai thì giết, tôi không thích nuôi phế vật.

Mới sáng sớm mà hắn đã đòi chém giết, Mạch Linh nghe hắn nói xong cũng rùng mình, làm lão đại là như thế này sao, tuy là có thế lực, có địa vị và danh tiếng, nhưng lắm kẻ thù, chết có ngày cũng không biết.

Lục Thiên Mặc cúp máy, quay sang nhìn Mạch Linh đang thẩn thờ nhìn mình, hắn giằng giọng.

Cô có 10 phút để thay đồ.

Chúng ta đi đâu sao?

Cô có quyền hỏi?

Nhận lởi cảnh cáo của hắn, Mạch Linh chỉ biết cúi đầu, cô trượt xuống giường, vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt rồi ra tủ lấy quần áo.

Tuy trước đây cô từng là tiểu thư Kiều gia, nhưng những thứ cô dùng lại quá sức giản dị, người cô toát lên một vẻ thuần khiết, thuần khiết đến tự làm bản thân thiệt thòi.

Mạch Linh cầm bộ quần áo trên tay định xoay người đi vào phòng tắm thay đồ thì lập tức bị cánh tay Lục Thiên Mặc cản lại.

Ở đây.

Thay đồ tại đây, tại trước mặt hắn.

Cô có vẻ ngập ngừng, nhưng vừa bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của hắn thì cô đã sợ chết khiếp, không còn sự lựa chọn nào khác, Mạch Linh đưa tay cởi chiếc đầm ngủ trên người xuống, rồi bắt đầu mặc quần áo vào.

***

Xe của Lục Thiên Mặc chạy thẳng đến sân bay tư nhân của hắn, lúc lên máy bay, cô chỉ nghe thấy hắn nói gì đó đại khái mấy từ: Tra tấn, dụ dỗ, giết hết... với người ở đầu dây bên kia, giọng nói lạnh lẽo đến tận xương tủy.

Mạch Linh vốn tưởng là hắn sẽ trở về Đài Loan,nhưng khi máy bay hạ cánh thì cô mới biết mình đang ở New York, bọn Lô Tấn và Bạch Phụng cũng không biết đã biến đi đâu mất dạng từ tối qua đến bây giờ.

Khác với lần trước, lần này hắn không về biệt thự mà trực tiếp đến Tổng chính quân của tổng thống Mĩ, chiếc xe ôtô Maybach màu xám bạc dừng lại ở cửa chính quân đoàn, bên trong liền có người ra tiếp đón.

Đối với sự niềm nở của hai người đàn ông trung niên thì Lục Thiên Mặc chỉ hừ lạnh rồi ung dung bước vào trong, bàn tổng thống đang làm việc cũng phải bỏ dỡ để chào đón đại nhân vật lơn này.

Lục Tổng, hôm nay đến đây chẳng hay là có chuyện gì? Vẻ mặt từ tốn của ngài tổng thống hướng đến phía Mạch Linh và đám thuộc hạ của Lục Thiên Mặc theo phía sau, giọng trầm đều.

Từ lúc Lục Thiên Mặc lên làm lão đại, mấy năm nay hắn chưa từng quay lại New York, nhưng vì vài chuyện trước đó, vị tổng thống này cũng có cơ hội được tiếp xúc với hắn vài lần, hôm nay bỗng dưng hắn quay lại tìm ông, phải chăng là có chuyện gì quan trọng?

Tôi có một thứ, muốn cho ông xem! Lục Thiên Mặc tự do thả người rơi xuống chiếc ghế nệm, tên thuộc hạ theo sau hắn dẫn theo một cô gái vào, lúc này, Mạch Linh đứng bên cạnh mới nhận ra cô ta là cô gái hôm trước đã tấn công đám người Lục Thiên Mặc ở quán bar.

Đây là...

Mafia.

Chưa nghe tổng thống nói hết câu thì Lục Thiên Mặc đã lạnh giọng trả lời, hắn không có nhiều thời gian, mục đích lần này đến New York là để thu tóm một lần tổ chức tội phạm Mafia lớn nhất ở đây, mà đường đường chính chính không phạm pháp.

Tôi muốn ông hợp tác với tôi, trong nhiều năm nay, tổ chức của bọn chúng quá xem thường pháp luật, cơ hội lần này chỉ có một, ông có muốn hay không giữ vững ngôi vị tổng thống này của mình?

Lục Thiên Mặc dựa lưng vào ghế nệm, vẻ mặt cao ngạo đầy áp bức. Tuy là hắn nói vậy, thế nhưng ngay từ đầu vị tổng thống kia đã không có lí do khước từ, nói đúng hơn là không thể khước từ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.