“Lục Thiên Mặc, em muốn ăn cà ri.”
“Lục Thiên Mặc, em muốn uống nước ép thanh long không hạt.”
“Lục Thiên Mặc, bộ quần áo này em mang hết vừa rồi, mau đổi ngay.”
“Lục Thiên...”
Cuộc sống sau hôn nhân của gia đình này thật là phức tạp quá đi, thanh long không hạt thì biết lựa đến khi nào?
Lục Thiên Mặc đeo tạp dề, đứng trong bếp loay hoay tách từng hạt của quả thanh long ruột đỏ ra khỏi phần thịt, bọn người Lô Tấn đứng nhìn một bên, chỉ biết lắc đầu bó tay.
“Lão đại, việc này cứ để quản gia làm là được rồi, anh có cần phá nát nhà bếp vậy không a?”
Lục Thiên Mặc sẵn tay phóng luôn cây dao về phía Lô Tấn, nghiến răng nghiến lợi: “Cậu không có gì làm thì mau cút ra ngoài đi.”
Rob, Bạch Phụng và Doãn Phi chỉ biết đứng cười, xem ra bây giờ chẳng có gì quan trọng bằng người phụ nữ nào đó một thân hai mạng kia a.
Một tiếng đồng hồ trôi qua, nước ép không thấy đâu, chỉ thấy mỗi gian bếp toàn nước là nước chảy lênh láng, bắn cả lên áo của Lục Thiên Mặc, vì thanh long đỏ nên nhìn thoáng qua chẳng khác gì máu tươi.
Mạch Linh ôm bụng đi xuống lầu, mắt nhắm mắt mở rên rỉ: “Ây da, anh làm cái gì mà lâu thế, em khát khô cả họng rồi.”
Lục Thiên Mặc nhanh chóng thu dọn bãi chiến trường mà hắn gây ra, hai trái thanh long nửa kí, hắn ép được nửa ly một trăm mi-li-lít.
Hắn đem đến trước mặt cô, tỏ vẻ như việc làm này vô cùng đơn giản, so với việc cầm súng giết người thì có đáng là gì.
Mạch Linh đưa mắt nhìn qua, thoạt nhìn đã thấy “không được đẹp mắt” cho lắm, nhưng vì người đàn ông này đích thân làm cho cô, nên cô cũng nên uống thử xem như thế nào.
Cô vừa nuốt được một ngụm đã phun ào ra ngoài, đôi mày thanh tú nhíu lại, còn bao nhiêu trong miệng cũng lập tức nôn oẹ ra.
“Bảo bối, em bị làm sao vậy?”
Lục Thiên Mặc phát hoảng nhìn cô, Mạch Linh một tay ôm cổ, một tay chỉ vào ly nước ép kia.
“Anh...Anh đã bỏ gì vào nước vậy?”
“Anh chỉ cho vào một chút đường.”
“Đó là muối, không phải là đường, muối đấy anh có biết hay không?”
Hắn đưa mắt nhìn đến lọ đựng đường, rồi nhìn qua lọ đựng muối, sao hai loại lại giống nhau thế a.
“Bảo bối à, là anh bất cẩn, để anh làm lại ly khác cho em.”
Lục Thiên Mặc vừa đứng lên thì đã nhanh chóng bị Mạch Linh giữ lại: “Không...Em không muốn uống nữa, em muốn ăn pizza, là pizza của nhà hàng. Anh tuyệt đối đừng động tay vào bếp một lần nào nữa.”
Người đàn ông kia gạt mồ hôi trên trán, gương mặt méo mó đến khó coi.
“Được rồi, anh sẽ gọi người mang đến ngay.”
***
Biệt thự Hàn gia.
Hàn Chấn Bảo Vương ngồi ung dung trên ghế salong, tay cầm ipad lướt lướt qua một vài bản tin tài chính vừa được cập nhật.
Đúng lúc Hàn Ưng cùng Lâm An Thư đi vào, vừa nhìn thấy cô, Hàn Chấn Bảo Vương lại thấy có chút quen mặt.
“Đã về rồi sao?”
Hàn Ưng ngồi xuống ghế, bắt chéo chân, hướng Hàn Chấn Bảo Vương mỉa mai: “Anh còn không quay về Ba Lan, ở lại đây định khiến cho ba nhập viện một lần nữa hay sao?”
“Ai cha!” Hàn Chấn Bảo Vương ngã lưng ra sau ghế, châm một điếu thuốc lá, hắn vẽ một vòng khói trắng mờ ảo xung quanh: “Việc này chú không cần phải lo, anh đây tự có dự tính riêng của mình.”
Hàn Chấn Bảo Vương vốn dĩ có ý định giễu cợt với Lâm An Thư một chút, nhưng xem ra hắn phải quyết tâm làm người tốt rồi nha.
“Thôi được rồi, tôi có việc phải làm, chúng tôi đi trước.” Hàn Ưng nói xong liền kéo Lâm An Thư ra xe, lái đến trước cửa một nhà hàng năm sao cách đó khá xa, dù sao thì trước khi đi trăng mật cũng cần phải ăn no.
Hưởng tuần trăng mật khi chưa kết hôn, đúng là một chuyện thật nực cười.
Hàn Ưng và Lâm An Thư sau đó đã bay sang sang Italia, rồi tiếp tục dừng chân tại Bali, bọn họ đã đi khắp thế giới, cùng nhau tận hưởng những dư vị hạnh phúc nhất mà cả hai chưa bao giờ có được.
Buổi tối lãng mạn dưới ánh nến, bên bờ con sông nhấp nhô nhún nhảy với ánh sáng của các ngôi nhà cao tầng bên kia, Hàn Ưng bày ra một bàn tiệc, chỉ có hắn và Lâm An Thư, tuy chỉ có hai người, nhưng lại chẳng thấy một chút cô đơn nào.
Hàn Ưng bật nắp chai rượu whisky đỏ trên bàn, ánh nến mờ ảo bập bùng càng làm cho không khí thêm tĩnh lặng.
Hắn đổ đầy vào ly rượu cao chân của Lâm An Thư, trên khoé môi treo một nụ cười vô cùng nhã nhặn: “Ngày mai chúng ta phải bay về Đài Loan rồi, em có thấy hài lòng về chuyến đi này hay là không?”
Lâm An Thư hớp lấy một ngụm rượu, cô lắc lắc ly rượu, thích thú nhìn dòng chất lỏng sóng sánh bên trong.
“Nơi nào có anh, em đều cảm thấy hạnh phúc.”
Hàn Ưng dũi tay nắm chặt lấy tay cô, đem trong túi áo ra một cái hộp gấm màu đỏ, cầm trên tay chiếc nhẫn kim cương sáng chói, dưới ánh nến lại càng làm nó thêm lung linh.
“Bảo bối, đồng ý gả cho anh. Anh sẽ đem thân thể này giao phó cho em định đoạt.”
Lâm An Thư đưa tay lên miệng không nhịn nổi bật cười, Hàn Ưng mà cô quen biết cũng có lúc trở thành một đứa con nít như thế này sao?
Thời gian trôi qua nhanh như cái chớp mắt, đã sáu tháng kể từ ngày Hàn Ưng và Lâm An Thư tổ chức lễ cưới, hắn cũng vì sự kiện đó mà khép lại quyển sổ vàng ghi tên mình, đứng đầu trong danh sách người đàn ông hoàng kim độc thân duy nhất ở Đài Loan.
Hàn Ưng đứng bên ngoài cửa phòng tắm, sốt ruột đi qua đi lại, vài phút lại giục người bên trong.
“Đã thấy hay chưa?”
Lâm An Thư bước ra, buồn bã lắc đầu, nhìn chiếc que thử thai trên tay: “Một vạch, vẫn không có!”
Hắn vuốt vuốt tóc cô, vẫn ôn nhu như ngày thường: “Không sao đâu, chúng ta sẽ sớm cho con thôi!”
Vừa nói dứt câu, cả hai đưa mắt nhìn xuống chiếc que thử thai, vạch thứ hai đã xuất hiện dấu mờ rồi từ từ đậm dần lên, giây phút đó vừa vui mừng vừa hạnh phúc, Hàn Ưng bế xốc Lâm An Thư vào lòng, đem cô đặt lên giường.
“Bảo bối, em có thai rồi. Chúng ta thành công rồi!”
Cô ôm chầm lấy hắn, rồi đưa tay lên bụng mình: “Bé cưng, cuối cùng thì con cũng đến với ba mẹ.”
Hắn liền cho người gọi bác sĩ riêng đến biệt thự, trực tiếp thăm khám cho cô.
Rất nhanh, vị bác sĩ đã khám xong, ông cất ông nghe vào túi, cười tươi đến híp cả mắt.
“Tiên sinh, phu nhân đã mang thai được hai tuần rồi, thời gian này xin hãy chú ý giữ gìn sức khỏe và đi đứng nhẹ nhàng. Tim thai đang hình thành nên rất yếu, cần cho phu nhân tẩm bổ nhiều thứ.”
“Được, cảm ơn bác sĩ. Anh xuống lầu nhận chi phiếu đi.”
Hàn Ưng căn dặn thuộc hạ chuyển tiền cho ông ta, vừa căn dặn ngay đầu bếp chuẩn bị bữa tối thật dinh dưỡng cho vợ mình.
Người đàn ông này mặc dù trước đây ăn chơi như thế nào, bây giờ cũng phải một lòng một dạ với cô, thậm chí ngay cả hắn cũng không thể nghĩ tới một ngày nào đó hắn sẽ ngừng chơi bời qua đường và tiến tới hôn nhân. Cuộc đời hắn cũng chỉ yêu có hai người phụ nữ. Một người là Kiều Mạch Linh, người còn lại là Lâm An Thư.
Từ lúc cả hai người đàn ông quyền lực kia lập gia đình, giới tài chính bỗng dưng yên ổn hẳn, nhưng nói đúng hơn thì im ắng quá lại khiến cho người khác thấy thiêu thiếu một thứ gì đó. Chẳng còn tập đoàn ngang tài ngang sức nào đấu đá và cạnh tranh lẫn nhau, cũng không còn nhìn thấy việc hai người đàn ông đấu đá nhau để giành lấy một người phụ nữ nào cả.
Bởi vì tất cả bọn họ, đều đã phải trả một cái giá quá đắt rồi.
Lục Thiên Mặc và Hàn Ưng từ bao giờ đã trở thành bạn bè tốt, hai người bọn họ thường xuyên uống trà kể chuyện, ngay cả việc trong giới Hắc đạo Hàn Ưng cũng muốn tham gia.
Bụng của Mạch Linh cũng đã lớn, cô đi đứng vô cùng khó khăn. Lục Thiên Mặc ngày đêm chăm sóc cho cô không rời nữa bước, hắn rất trông chờ nhìn thấy sự hiện diện đứa con yêu quý của mình. Chỉ vậy thôi cũng đủ thấy hắn là người hạnh phúc nhất trên thế giới này.
Buổi sáng tại Đài Bắc vào tháng mười thật đẹp, trời đang trong xanh bỗng dưng mưa tí tách từng hạt. Bên khung cửa sổ của quán cà phê sang trọng, có một đôi vợ chồng son đang ngồi, cùng nhau ngắm mưa rơi bên ngoài lớp kính trong suốt.
Hàn Ưng cầm thìa khuấy nhẹ tách trà trên bàn, dùng miệng thổi cho đến nguội hẳn rồi mới để Lâm An Thư uống. Cô nhíu mày nhìn vào tách trà hoa cúc trên bàn, rồi đưa môi nếm thử.
“Mùi vị không được ngon cho lắm!”
Nhìn thấy cô bĩu môi, người đàn ông đẹp đẽ kia lại buông lời giễu cợt: “Phu nhân của anh ơi, chẳng phải em chính là người muốn đến đây uống trà hay sao hả?”
Lâm An Thư nhún vai, quyết không thua: “Ai bảo anh suốt ngày bắt em ở nhà, bắt em uống sữa, bắt em không được đi lung tung. Anh có biết là em chán lắm hay là không?”
Thật là hết cách, cô một hai muốn đến đây ngắm mưa qua khung cửa sổ, bây giờ mưa mỗi lúc một lớn, ngoài đường cũng vắng tanh, còn gì nữa đâu mà ngắm.
Đúng lúc, Hàn Ưng nhìn thấy chiếc xe ô tô quen thuộc cũng tấp vào gara của quán, Lục Thiên Mặc cầm ô bước xuống đi vòng qua bên ghế phụ mở cửa xe, nhẹ nhàng đỡ đầu cho Mạch Linh bước xuống.
Nhân viên của quán cà phê cũng vội chạy ra, che ô cho hai người vào trong, vừa vào cửa đã nhanh chóng bị Hàn Ưng gọi lại.
“Hai người cũng đến đây thư giãn hay sao?”
Lục Thiên Mặc đỡ Mạch Linh ngồi xuống ghế, ngón tay hắn vừa chạm vào thành ghế đã vội kéo Mạch Linh lên, gương mặt lập tức tối lại.
“Mặc, có chuyện gì vậy?”
Hắn chưa vội trả lời cô, lên tiếng gọi phục vụ: “Mau thay ghế khác cho tôi, mềm mại vào. Vợ tôi đang mang thai anh không thấy hay sao?”
Phục vụ giật nảy cả mình, bọn họ cũng thừa biết người đàn ông này khó chịu như thế nào rồi, phải đành lập tức thay ghế thôi.
Sau khi Mạch Linh đã thoải mái ngồi lên chiếc ghế nệm mới, Lục Thiên Mặc mới quay sang hỏi thăm.
“Hai người lúc này hạnh phúc nhỉ?”
Hàn Ưng đặt tách trà lên bàn, nhếch môi cười:
“Tôi thì lúc nào cũng như thế, hôm nay tâm trạng tốt nên đến đây thưởng thức phong cảnh một chút.”
“Vậy sao? Hôm trước tôi còn thấy cậu ôm ấp cô gái nào đó trong bar đấy.”
“Hàn Ưng! Chuyện này là sao hả?”
Lâm An Thư vừa nghe xong mắt đã sáng lên, cô lập tức nổi đoá giơ tay múa chân, chỉ còn thiếu một việc chính là đem cái đầu của Hàn Ưng cắt xuống.
Người đàn ông nào đó sợ hãi đến ngu ngốc, vừa lo cho đứa bé trong bụng bị sốc, vừa sợ Lâm An Thư lại tin những lời nói kia là thật.
“Hí hí.” Mạch Linh đưa tay che miệng cười khúc khích, cô đánh mấy cái lên ngực Lục Thiên Mặc, miệng vẫn không ngưng cười: “Anh quả thật là độc ác quá đi.”
“Bà xã, em bình tĩnh lại đi, kẻo ảnh hưởng đến con...”
“Anh im đi, tôi không ngờ anh lại là con người như vậy. Tôi...tôi...tôi đi về. Anh tự mình kiểm điểm lại đi, khi nào anh thấy được lỗi lầm của mình thì hẵng quay về nhà.”
“Nhưng đó là nhà của anh mà.”
“Tôi mặc kệ, anh mau cút đi.”
Cả quán cà phê náo loạn lên, Lâm An Thư tức tóc cầm túi xách định bỏ đi thì Mạch Linh mới lên tiếng.
“Thư Thư, cậu bình tĩnh nào. Thật ra Mặc chỉ đùa một chút thôi. Mọi chuyện là bịa thôi.”
“Cậu nói cái gì? Bịa thôi? Lục Thiên Mặc, anh thật là đồ khốn khiếp.”
Lâm An Thư nghiến răng nghiến lợi, lại nhìn qua Hàn Ưng vừa bị cô đấm đá túi bụi. Thật là tội nghiệp quá đi à.
Trước đây thì đụng một chút là lại nghe bên tai câu nói: “Cô dám chửi tôi, cô lấy tư cách gì tiếp cận tôi...” Bây giờ thì nhìn xem đúng là quá nhục nhã.
Lâm An Thư nhìn chiếc bụng to tròn của Mạch Linh, cô mím môi suy nghĩ vài giây, rồi vui vẻ lên tiếng.
“Linh Linh này, nếu như sau này con mình sinh ra là con gái, vậy thì chúng ta có thể làm sui gia rồi đó.”
“Ý kiến hay, ý kiến hay.”
Mạch Linh vốn dĩ nghĩ rằng cả bốn người bọn cô sẽ không thể nào vui vẻ hoà hợp như thế này. Nhưng cũng xem như đây là hồi kết của vở kịch đấu đá nhau bấy lâu nay.