Sủng Vật Tình Nhân 999 Ngày

Chương 18: Chương 18: Người đàn ông bí ẩn




Hôm nay ngoài trời tuyết đã rơi lất phất, đường phố bây giờ trắng xoá bốn góc trời, các con sôìng cũng từ từ ngưng đọng nước.

Bên trong tập đoàn Lục gia Hoàng thị, Mạch Linh đang đưa hồ sơ cho Lục Thiên Mặc kí tên thì một người phụ nữ hốt hoảng chạy vào.

“Mặc, cứu em.”

Một đám người cũng chạy theo sau. Dẫn đầu là một người đàn ông có vóc dáng cao lớn, gương mặt đẹp đẽ như tượng điêu khắc, đôi mắt hẹp dài sâu thăm thẳm tựa hồ như một dải ngân hà mênh mông.

“Hàn thiếu xem tập đoàn này là một phim trường sao? Muốn diễn kịch? Ra chỗ khác diễn.” Lục Thiên Mặc nhàn nhã ngồi trên ghế da xoay mặt về hướng người đàn ông nọ, Lục gia Hoàng thị không phải chỗ để ai muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.

“Rất xin lỗi vì đã tự ý xông vào đây. Tôi chỉ muốn đưa Tạ Phương Liên đi.”

Tạ Phương Liên hoảng sợ núp dưới chân Lục Thiên Mặc, hắn khẽ liếc cô ta một cái, châm điếu thuốc trên môi.

“Cứ tự nhiên.”

“Mặc, sao anh lại làm như vậy, cứu em với. Đừng...”

Tạ Phương Liên một trận la hét bên tai làm cho Lục Thiên Mặc cảm thấy bực mình, hắn đá vào cánh tay Tạ Phương Liên để cô ta buông chân hắn ra, lạnh giọng.

“Hàn thiếu, cứ tùy ý mang cô ta đi.”

Không để cho Tạ Phương Liên có cơ hội la hét nữa. Người đàn ông kia ra lệnh cho đám thuộc hạ bắt Tạ Phương Liên lại rồi kéo đi.

Mạch Linh chứng kiến mọi việc vẫn không hiểu gì, nhưng nhìn bộ dạng xộc xệch của Tạ Phương Liên cô cũng đoán tiếp theo sẽ xấu ra chuyện gì, một bên mặt cô ta đã bị bầm tím, tay chân cũng hiện lên rất nhiều mảng đỏ đậm, dường như vừa trải qua một cuộc đánh đập dã man.

Mạch Linh diện cớ xuống dưới tầng mua ít đồ dùng cá nhân. Cô xoay người đuổi theo đám người của tên đàn ông nọ.

“Khoan đã.”

Cô chạy theo muốn gãy chân thì cũng bât kịp bọn họ trước khi họ lên xe vọt đi. Người đàn ông thanh tú quay đầu lại, nhìn thấy Mạch Linh, gương mặt tỏ ra ý cười.

“Cô là ai? Không được đến gần Hàn thiếu.”

Hai tên thuộc hạ của người đàn ông kia chặn người cô lại, vẻ mặt cô cùng bặm trợn.

“Lui xuống.”

Người đàn ông ra lệnh, hai tên thuộc hạ lập tức lui xuống. Mạch Linh tiến đến gần, lên tiếng.

“Tôi không biết các người là ai, nhưng anh muốn đưa cô ấy đi đâu?”

Hàn Ưng nhếch môi, cúi xuống sát người cô, thì thào: “Đó không phải là chuyện của cô.”

Nói xong, hắn xoay người định rời đi, nhưng đã bị cánh tay Mạch Linh giữ chặt.

“Anh đứng lại, anh không được đưa cô ấy đi.”

Mạch Linh cô cũng không phải kẻ thù dài, cho nên dù trước kia Tạ Phương Liên có hãm hại cô thì giờ phút này biết cô ta sắp gặp nguy hiểm, Mạch Linh cô không thể đứng nhìn.

“Xem ra cô có vẻ thích lo chuyện của tôi như thế, vậy thì tôi có thể cho cô một cuộc hẹn.” Hàn Ưng vỗ vào má cô, xem ra cô gái này có thể cho hắn chút hứng thú.

“Cuộc hẹn?” Mạch Linh ngơ ngác hỏi lại, một cuộc hẹn với một tên lạ mặt như hắn là có ý gì?

“Chẳng phải là cô đang tiếp cận tôi chỉ để muốn trèo lên được giường của tôi hay sao?”

Hàn Ưng nhếch môi cười đểu cáng, phụ nữ đối với hắn cũng không phải là khó kiếm, người như Tạ Phương Liên hôm nay dám rút trong tài khoản hắn hai tỷ để bỏ trốn, làm sao hắn có thể dễ dàng tha cho cô ta?

“Tôi không phải là người sống để dùng nữa thân dưới suy nghĩ như anh.”

Hàn Ưng nghe qua thoáng sửng sờ. Đây là lần đầu tiên hắn bị một người phụ nữ chửi thẳng mặt, thật là làm cho hắn mất mặt quá đi a.

Hàn Ưng khẽ nhếch môi cười cười, vẫy tay cho đám thuộc hạ chặn cô lại, xoay người đi ra xe.

“Kiều Mạch Linh, tất cả là do mày, tại mày mà tao bị Mặc sa thải, tại mày mà tao phải rơi vào tình cảnh như hôm nay, tao sẽ trả thù, tao sẽ trả thù.”

Tạ Phương Liên trước khi bị tống lên xe cũng không quên quay đầu lại cảnh cáo cô. Nếu như hôm nay cô ta may mắn thoát chết, thì Mạch Linh cô hãy chờ ngày trả lại hết những thứ mà cô đã lấy của cô ta.

***

Một buổi đấu giá bùng nổ. Đây là cơ hội lớn để các tập đoàn lớn trong giới tài chính tranh nhau hai mảnh đất lớn được đấu giá rất cao. Chiếc Lamborghini của Lục Thiên Mặc dừng lại trước của tập đoàn Hàn Ưng. Mạch Linh bước theo hắn vào trong, nơi này vô cùng sang trọng, trên các bàn dài đã đặt đầy thức ăn và rượu Wicky.

“Lục tổng tài, rất hân hạnh được đón tiếp.” Hàn Ưng không một chút thiện cảm cúi người chào rồi đưa tay ra.

“Buổi đấu giá khi nào bắt đầu?” Lục Thiên Mặc không thèm chào hỏi một câu, đưa tay ra bắt tay Hàn Ưng.

“Ba mươi phút nữa.”

Lục Thiên Mặc gật đầu rồi xoay người đi chào hỏi đối tác, Mạch Linh không đi theo, cô đang kiếm thứ gì đó để bỏ vào bụng.

Đang chiến đấu với những món ăn trên bàn thì một giọng nói nhạo báng từ đằng sau vang lên.

“Cô gái.”

“Ực... Khụ... Khụ...” Bất ngờ bị Hàn Ưng gọi như vậy. Mạch Linh hốt hoảng nuốt luôn miếng bánh mì ngọt vào cổ họng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.