Lục Thiên Mặc cùng Doãn Phi đi lên phòng, lúc này bọn người Lô Tấn mới chú ý đến sự có mặt của Mạch Linh, hắn lên tiếng.
Cô đừng bất ngờ, Doãn Phi từ trước đến nay luôn ở bên cạnh lão đại, tốt nhất là cô đừng thắc mắc nhiều, người chịu thiệt chỉ là bản thân cô thôi.
Mạch Linh nghe Lô Tấn nói xong cũng chỉ biết gật đầu, thế giới của bọn họ quá xa với thế giới của cô, mà ở Đài Loan này cô cũng không còn người thân, ngay cả cái quyền được tự do ra ngoài cô cũng không có, nhiều lần cô muốn đến thăm ba, nhưng làm sao Lục Thiên Mặc hắn lại đồng ý để cô đi. Cô chỉ hai mươi tuổi, mà cuộc đời đã bị ràng buộc bởi hắn - người đàn ông lạnh lùng vô tình còn hơn cả ác ma.
Cô lấy một tách cà phê đen mang lên cho lão đại đi. Người đàn ông tên Rob lên tiếng, hướng ánh mắt dò xét nhìn về phía Mạch Linh.
Cô nảy giờ vẫn quỳ gối trên tấm thảm trải bàn dưới sàn để rót trà, lúc nghe Rob bảo đi pha cà phê. Mạch Linh cố đứng lên, nhưng hai chân đã bị tê cứng.
Tôi giúp cô. Rob đứng dậy chìa tay về phía Mạch Linh, cô víu vào cánh tay rắn chắc của hắn mới có thể đứng dậy được.
Cám ơn.
Cô cúi đầu cám ơn rồi đi đến phòng bếp, tìm bột cà phê cho vào khay.
Rob dõi theo bóng lưng cô ở phía sau, hắn xoay người, ngồi lại xuống ghế sofa, quay sang phía Bach Phụng và Lô Tấn hỏi.
Cô ấy là ai?
Bạch Phụng nhìn Rob cười cười, hắn đưa tay bấm vài cái trên laptop rồi xoay màn hình về phía trước mặt Rob. Trên màn hình là toàn bộ thông tin của Mạch Linh, Rob xem qua bỗng dưng lại có nhiều phần thương xót.
Tôi thấy cô ấy quá thanh thuần, ở bên cạnh lão đại, cô ấy ắt sẽ phải chịu nhiều thiệt thòi.
Hơn ai hết Rob là người hiểu rõ Lục Thiên Mặc nhất, từ nhỏ bọn người Rob, Lô Tấn, Doãn Phi và Bạch Phụng đều là cô nhi. Đến năm mười sáu tuổi, Rob bị một nhóm giang hồ rượt đánh, đúng lúc gặp Lục Thiên Mặc, hắn đã cứu Rob. May mắn Rob trốn thoát được, thế nhưng Lục Thiên Mặc lại bị thương. Cũng nhờ lần gặp mặt đó, Rob theo hắn sang Đài Loan, cùng ba người bạn của mình đề cử Lục Thiên Mặc lên làm lão đại, thành lập một Hắc đạo trong thế giới xã hội đen. Lúc ấy Lục Thiên Mặc chỉ mới mười tám tuổi.
Đã mười năm trôi qua, bọn họ vẫn trung thành với Lục Thiên Mặc, hắn đào tạo bốn người họ trở thành sát thủ khét tiếng nhất bóng đêm, cùng hắn từ từ làm chủ Hắc đạo.
Mạch Linh mang tách cà phê lên phòng, đến trước cửa phòng, cô đã nghe thấy tiếng rên rỉ từ phía bên trong.
Bỗng dưng lồng ngực cô vô cùng khó thở, cô cảm thấy rất ngột ngạt, cô không muốn đối mặt với hắn, đứng trước hắn, cô luôn cảm thấy mình thật nhỏ bé, đó là một loại cảm giác vô hình bức bách đến mức cô có lúc đã nghĩ là mình sẽ chết đi.
Cốc cốc cốc.
Mạch Linh đưa tay gõ cửa, phía bên trong phát ra một âm thanh hỗn độn, cô tùy ý mở cửa bước vào. Hình ảnh trước mặt đập vào mắt khiến cô bỗng nổi da gà.
Ư... Lão đại, mạnh thêm chút nữa...Ân...Ừm...lão đại...
Doãn Phi nằm dài trên giường, hai thân thể loã lồ quấn lấy nhau như hai sợi dây thừng, đầu của Lục Thiên Mặc đã chôn sâu vào trước ngực của Doãn Phi.
Mạch Linh đặt tách trà lên bàn rồi xoay người bước ra ngoài. Cô không nói gì, cũng làm như không thấy gì, từ từ bước xuống cầu thang.
Gió tháng mười ở Đài Bắc mang theo một hơi lạnh thoáng run người, Mạch Linh sải bước ra khuôn viên biệt thự, tiến đến ngồi dựa vào chiếc xích đu hình tròn như một quả trứng. Cô đưa mắt nhìn lên bầu trời đêm bao la, vài ngôi sao lấp lánh nằm cách xa nhau mang theo một vẻ cô độc thê lương.
Sao lại ngồi ở đây một mình?
Mạch Linh giật mình quay lại, là Rob.
Hắn ta ngồi xuống bên cạnh cô, kéo bao thuốc từ trong túi ra, châm một điếu.
Cô hút không? Rob đưa thuốc cho Mạch Linh. Cô đưa tay nhận lấy.
Cám ơn anh.
Mạch Linh đưa điếu thuốc lá lên môi, cô chỉ hít một hơi khói, đã lập tức ho khan.
Đối với hành động này của cô, Rob bỗng dưng bật cười thành tiếng: Không hút được sao còn muốn thử?
Cô ngã người ra sau ghế, đôi mắt vẫn nhìn lên trời đen hun hút, giọng nói lộ rõ sự mệt mỏi: Bởi vì tôi thấy bản thân mình giống như điếu thuốc này, rất nhanh sẽ rụi tàn.
Rob kéo một hơi dài, hơi nghiêng đầu về phía cô, giọng thốt ra trầm trầm.
Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi. Sao cô lại ngồi ở đây một mình?
Vậy anh bảo tôi phải ngồi đây với ai?
Mạch Linh cười gượng, một nụ cười chứa đầy sự xót xa.
Tôi đã nghe kể chuyện của cô, tôi hoàn toàn có thể đồng cảm. Nhưng có một điều tôi cần phải nói cho cô biết, lão đại trước giờ ra tay rất tuyệt tình, nếu như anh ấy không giết ba cô và cô, thì cô và ông ấy vẫn còn cơ hội để được tự do. Rob khẽ nói, tâm trạng khá suy tư, đôi mắt hẹp dài đẹp đẽ khẽ híp lại.
Mạch Linh cười lạnh: Huh! Sát thủ máu lạnh như anh thì làm sao hiểu được cuộc đời của tôi như thế nào.
Tôi không lừa cô, những gì tôi nói hôm nay mong cô hãy nhớ lấy, đó không phải cảnh cáo, mà tôi đang nhắc nhở cô nên ngoan ngoãn để có thể bảo toàn mạng sống cho ba cô ở trong tù.
Mạch Linh nhìn tấm lưng lớn của Rob khuất hắn sau cánh cửa, cô lại thở dài, duỗi chân đẩy cho chiếc xích đu lắc lư.
Không ngoan ngoãn thì mình còn có thể làm gì?
Nửa đêm, bầu trời đã đen tĩnh mịch mà Mạch Linh vẫn còn ở ngoài sân, cô nằm trên xích đu, không biết đã ngủ quên từ bao giờ, trong đầu cô luôn có thứ để suy nghĩ, suy nghĩ đến mức ngủ quên cũng không hay.
Lục Thiên Mặc bước đến bên cạnh cô, cao ngạo từ trên nhìn xuống, tâm tư của hắn lúc này xen lẫn chút hỗn độn, người phụ nữ này hắn cũng không muốn làm cô bị tổn thương, thế nhưng hắn là một lão đại, có thù phải trả, hắn không cho phép bản thân nương tay với kẻ thù. Hơn nữa, phụ nữ đối với hắn nhỏ như một hạt cát, loại người nào hắn cũng từng gặp qua, thế nhưng Mạch Linh cô lại là một người mà hắn cho là rất đặc biệt.
Cơn gió lạnh buốt thổi qua làm Mạch Linh tỉnh giấc, cô ngồi dậy kéo kín cổ áo choàng, ánh sáng mờ từ trong phòng khách hắt ra kéo dài bóng cô trên mặt đất.
Lúc này cô mới để ý là có người sau lưng, cô lập tức xoay người, đối mặt với ánh mắt lạnh lẽo của Lục Thiên Mặc, cô chỉ biết lặng im.
Tại sao ở đây? Lục Thiên Mặc âm trầm nhìn cô, khoé miệng khẽ run lên.
Xin lỗi, tôi sẽ lên phòng ngay.
Mạch Linh đưa tay ôm chặt lấy người mình, khi đối diện với hắn, cô không cách nào tìm được lối thoát ra.
Ây da, lão đại à. Sao nửa đêm rồi mà anh còn xuống đây, lên phòng chơi với tôi đi a.
Doãn Phi từ sau lưng bước tới, trên người cô chỉ mặc độc nhất một chiếc áo choàng ngủ rất mỏng, bộ ngực tròn trịa căng đầy ẩn hiện trong lớp vải để lộ cả một mảng da thịt trắng hồng.
Lục Thiên Mặc quay sang vùi đầu vào giữa ngực cô, giọng nói nhàn nhạt: Xuống đây làm gì, mau lên phòng.
Tôi xuống xem lão đại có cần sai bảo gì không cơ mà. Doãn Phi ôm chặt lấy thắt lưng Lục Thiên Mặc, giọng nói đầy vẻ ma mị.
Từ trước đến nay, Doãn Phi luôn là người làm cho Lục Thiên Mặc hài lòng nhất, cô ta biết rõ điểm dừng và giới hạn của mình. Làm đúng vai trò là một thuộc hạ bên cạnh hắn, làm người thoả mãn dục vọng của hắn, cô ta không có quyền được có tình cảm nào với hắn, nhất là tình cảm nam nữ. Do vậy, Doãn Phi luôn biết vị trí của bản thân, cô chỉ cần nghe lời, còn lại không đến lượt cô can thiệp vào.
Di động trên tay Lục Thiên Mặc bỗng dưng vang lên, hắn nhìn đến dãy số trên màn hình, quay lưng đi trở lên phòng. Doãn Phi đứng bên cạnh thấy vậy, cô cũng định bước theo sau Lục Thiên Mặc, vừa đi được vài bước thì cô bỗng dưng quay lại, ngón tay thon dài được sơn một màu đỏ chói mắt đưa lên xoay xoay lọn tóc, cô nhếch môi khẽ cười.
Cô là gì với lão đại tôi không quan tâm, nhưng tôi phải cảnh báo cô một điều, anh ấy chỉ xem cô như trò chơi, khi đồ chơi hết hạn thì vứt đi. Cô hiểu chứ?
Mạch Linh đứng bất động nhìn cơ thể kiều diễm của Doãn Phi bước vào trong. Cô bất giác cười nhạt.
***
Mạch Linh trở lại tập toàn Lục gia Hoàng thị để tiếp tục làm việc, Vũ Thương thấy cô vừa bước vào phòng đã hớn hở nhào đến ôm chầm lấy cô, giọng ríu rít.
Mạch Linh à, cô đi đâu mà lâu thế, làm tôi nhớ cô phát điên lên được.
Mạch Linh nhìn thấy Vũ Thương thì rất vui mừng, ở đây cô chẳng có bạn, chỉ có một mình Vũ Thương xem còn là bạn tốt, nên cô cũng hớn hở trả lời.
Tôi chỉ đi đổi gió thôi, không có gì đâu mà.
Lục Thiên Mặc bước vào phòng từ lúc nào không hay, hắn đứng sau lưng hai người, lạnh giọng lên tiếng.
Kiều Mạch Linh, mau lên phòng giám đốc.
Vâng.
Mạch Linh gật đầu đáp rồi xoay người đi theo sau Lục Thiên Mặc.
Đến trước cửa thang máy Tổng tài, Lục Thiên Mặc đưa tay ấn mở, tiện tay kéo Mạch Linh vào trong. Bên trong thang máy của Tổng tài khác hắn so với thang máy dành cho nhân viên, bốn mặt ở đây đều lót đá hoa cương, loại đá đắt nhất được nhập từ Ấn Độ, đá ở đây có thể thay thế những chiếc gương phản chiếu khác, được điêu khắc vô cùng tỉ mỉ.
Lục Thiên Mặc xoay người, ép lưng Mạch Linh vào vách tường, hắn cúi xuống, ngậm lấy đôi môi đỏ mọng của cô.
Anh... Ưm... Mạch Linh đưa tay định đẩy ngực hắn ra, nhưng cổ tay đã bị nắm chặt.
Ngoan ngoãn nghe lời.
Lục Thiên Mặc thốt ra vài chữ, nhanh chóng đưa tay đến ngực Mạch Linh, búng nhẹ một cái đã cởi được mấy chiếc cúc áo.