Hàn Ưng rất muốn đưa Mạch Linh về chỗ của mình, nhưng hắn cũng biết rất rõ triệu chứng của cô chỉ được hồi phục khi cho cô thường xuyên tiếp xúc với những nơi quen thuộc. Hơn thế nữa, hắn mà mang cô đi, hắn hoàn toàn có thể nghĩ đến hậu quả khi Lục Thiên Mặc cho người bắt cô về, hắn đâu thể ích kỉ cho mình mà làm hại cô.
“Tôi đưa em về.”
Mạch Linh ôm chặt con búp bê trong ngực, gương mặt ngây dại gật đầu chạy ở phía sau Hàn Ưng.
Hắn mở cửa xe cho vào bước vào, nhoài người qua thắt dây an toàn cho cô rồi mới khởi động xe xoay vô lăng phóng đi.
Không hiểu sao khi nhìn thấy cô như thế này hắn lại có cảm giác đau lòng, hắn thừa nhận rằng lúc đầu có ý muốn trêu đùa cô, nhưng thời gian sau hắn lại có một cảm giác khác. Khi ở bên cạnh người phụ nữ này, hắn không cần phải đề phòng bất cứ điều gì, lại càng không muốn rời đi.
Nhưng trong mặc định hắn tự nói rằng đó không phải là yêu, Hàn Ưng hắn từ trước giờ không biết yêu là gì, hàng ngàn nữ nhân từng leo lên giường hắn, có người sống chết vì hắn thế nhưng lại chẳng khiến hắn động lòng. Tuy không thừa nhận rằng bản thân yêu cô nhưng trong tiềm thức hắn vẫn xem cô là một người vô cùng đặc biệt.
Xe của Hàn Ưng dừng lại trước biệt thự Lục Thiên Mặc, hắn mở cửa xe cho Mạch Linh nhưng cô không chịu vào. Cô rất sợ khi vào trong lại đối diện với gương mặt tàn nhẫn của Lục Thiên Mặc, với cô nơi này là địa ngục, có lẽ bây giờ ở Đài Loan này người mà cô hoàn toàn tin tưởng chính là Hàn Ưng.
Hơn ai hết chính hắn cũng không muốn cô quay về đây, nhưng để hỗ trợ cho việc cô tìm lại được trí nhớ, hắn đành phải đưa cô về lại nơi này, bởi vì ở đây chính là nơi mà cô đã gắn bó suốt nửa năm nay, người ta thường nói, mất đi kí ức ở nơi nào thì sẽ tìm lại được ở tại nơi đó.
Hàn Ưng thở dài, xoa xoa đầu cô, dịu dàng lên tiếng: “Ngoan, mau vào nhà đi. Ngày mai tôi sẽ đến đưa em đi chơi.”
Mạch Linh vừa nghe đến đi chơi mắt đã lập tức sáng rực, cô gật đầu lia lịa bước vào trong, cánh cổng được đóng lại sau lưng cô, Hàn Ưng vẫn đứng đó đợi cô khuất hẳn rồi mới rời đi.
Dường như bản năng làm mẹ từ trong người Mạch Linh đã dần lấn áp, cô nhốt mình ở trong phòng chơi với con gấu bông mà Hàn Ưng đã tặng, cô ôm nó trên tay, kể cho nó nghe về những câu chuyện mà trong tiềm thức cô vẫn còn nhớ.
“Mẹ sẽ kể cho con nghe, chuyện này con không được kể lại với ai đâu nhé...”
“Đậu Đậu ngoan!”
“...”
Hai tên thuộc hạ canh gác ngoài cửa phòng cũng sợ toát mồ hôi hột. Cứ cách vài phút bên trong phòng lại truyền đến một tiếng cười lớn, sau đó lại là những lời nói độc thoại cô tự nói một mình. Nếu như bọn họ không tận mắt nghe bác sĩ chuẩn đoán bệnh tình của cô, họ còn nghĩ là cô đã bị ma nhập a.
Đúng lúc Lục Thiên Mặc về, hắn đứng sau lưng hai tên thuộc hạ đang nhiều chuyện áp tai vào cửa để nghe ngóng tình hình bên trong, bỗng dưng sau lưng truyền đến một cảm giác vô cùng lạnh lẽo, hai người bọn họ mới giật mình quay lại, vừa vặn chạm phải ánh mắt lạnh tựa như băng.
“Lão...Lão đại!”
Lục Thiên Mặc nhíu mày, hướng đệ bọn họ nhàn nhạt lên tiếng: “Chuyện gì?”
“Dạ...Cô ấy...”
Hắn không đủ kiên nhẫn để nghe nữa, lập tức gạt hai tên thuộc hạ sang một bên, trực tiếp xoay nắm chốt cửa bước vào phòng.
Mạch Linh ngồi trên giường vừa thấy hắn xuất hiện đã vội hét toáng lên:
“Đừng qua đây, đừng làm hại con tôi.”
Ánh mắt hắn khẽ híp lại, quả thật hắn không bước đến bên cạnh cô, mà chỉ nhàn nhã thả người ngồi lên ghế sô pha.
“Đậu Đậu ngoan, mẹ đưa con đi chơi nha.”
Mạch Linh âu yếm con gấu bông trên ta, cô đưa ánh mắt sợ hãi đến phía Lục Thiên Mặc. Cô từ từ bước xuống giường, lách người sát vách tường nhích từng bước nhỏ đến cửa chính của phòng.
“Đi đâu?”
Bàn tay trắng noãn của cô vừa chạm vào chốt cửa đã bị Lục Thiên Mặc nắm chặt lại, cô sợ hãi lùi về phía sau, ôm chặt con gấu bông vào người, có ý muốn né tránh hắn.
Lục Thiên Mặc nghiêng người nhìn con gấu bông màu vàng trong ngực cô, hắn vươn tay ra, đoạt lấy về phía mình.
“Con...Trả con lại cho tôi.” Mạch Linh hốt hoảng nhướn người tới muốn đoạt lại, Lục Thiên Mặc nhích sang một bên, tiện tay mở cửa phòng quăng con gấu bông ra ngoài.
“Cô tốt nhất mau hồi phục, tôi không muốn nuôi một phế vật trong nhà.” Hắn nắm chặt cằm cô, giằng giọng ra lệnh.
Mạch Linh mặc sống chết đẩy hắn ra, cô chạy ra ngoài cửa phòng ngó nghiêng xung quanh nhưng không thấy con gấu bông đâu. Bất ngờ dưới chân cô xuất hiện một đứa bé, cả người nó không một mảnh vải che thân, đôi mắt sâu hoẵng đỏ lòm tuôn chảy vài dòng máu đỏ.
“Mẹ...Ơi...Con...Ở...Đây...Này...”
“Á á á á á á á.” Mạch Linh sợ hãi hét lên, cô chạy xuống cầu thang, đứa bé đó vẫn chạy theo cô, nó vừa chạy vừa nhoẻn miệng cười khanh khách. Trong lúc hoảng loạng, Mạch Linh bước nhầm bậc thang, chân cô bị trượt trên sàn gạch đá, một giây tiếp theo cả người cô đã lăn nhanh xuống tầng trệt.
Hơn ba mươi bậc thang đã khiến lực va chạm giữa đầu cô và gạch đá lót sàn càng thêm mạnh, đầu cô nhanh chóng chảy ra một vũng máu đỏ, đến lúc Lục Thiên Mặc chạy ra thì Mạch Linh đã bất tỉnh ngay tại chỗ.
Hắn tức giận tát hai tên thuộc hạ ở cửa, giằng giọng: “Bọn bây canh gác như vậy hả? Sao lại để cô ta ngã cầu thang, bọn bây muốn chết phải không?”
Hai tên thuộc hạ định lên tiếng giải thích nhưng Lục Thiên Mặc đã phóng như bay xuống bế Mạch Linh lên, hắn nhanh chóng cho người gọi bác sĩ đến.
Đúng lúc bọn người của Lô Tấn vừa mới làm nhiệm vụ về, thấy cảnh tượng bê bối trước mặt, hắn đã vội vàng lên tiếng.
“Xảy ra chuyện gì thế?”
Lục Thiên Mặc đặt Mạch Linh nằm lên giường, hắn xoay người, châm một điếu thuốc: “Cô ta ngã cầu thang.”
Bác sĩ được mời đến, ông ta nhanh chóng kiểm tra vết thương trên đầu cô, loay hoay vài phút thì đã sát trùng và băng bó xong.
“Lục tổng, cô Kiều hiện giờ đã không sao rồi, có điều nên để cô ấy tịnh dưỡng một thời gian, tình hình của cô ấy có thể sẽ chuyển biến xấu, tôi e rằng cô ấy sẽ bị điên loạn vĩnh viễn.”
Lục Thiên Mặc nghe đến bốn chữ “Điên loạn vĩnh viễn” thì lập tức nổi đoá, hắn nắm xốc cổ áo tên bác sĩ lên khỏi cằm, giọng nói vô cùng đanh thép.
“Anh vừa nói cái gì?”
Tên bác sĩ lúc này đã sợ đến muốn cắn lưỡi tự tử đi cho xong. Hắn lắp bắp, nói không thành lời.
“Nhưng mà...Cũng có thể sau khi cô ấy tỉnh lại...Sẽ...Sẽ trở lại bình thường. Nhưng khả năng đó rất thấp.”
“Cút.”
Lục Thiên Mặc giận dữ đuổi tên bác sĩ ra ngoài, hắn qua đầu nhìn Mạch Linh đang nằm mê man trên giường, vẻ mặt thoáng qua tia phức tạp.
Bọn người Lô Tấn, Bạch Phụng, Rob và Doãn Phi cũng im lặng không nói một lời nào, bầu khôn khí trong phòng dần trở nên túng thiếu và ngột ngạt.
***
Ánh nắng buổi sáng chiếu xuyên qua rèm cửa đáp xuống đậu trên gương mặt thanh tú diễm lệ của mỹ nhân đang nằm trên giường, Mạch Linh khẽ chớp chớp đôi mi cong vút, đôi mắt trong veo nhìn lên trần nhà, cô ngồi dậy trượt xuống giường rồi đưa tay đặt lên bụng mình, khoé môi nhếch lên một nụ cười đầy sắc xảo.
Cô bước đến kéo lấy cánh tủ chọn lấy một chiếc đầm, cô quay người bước vào phòng tắm, tắm rửa thay đồ rồi buộc lại mái tóc dài của mình. Khoảng ba mươi phút sau, cô mới xoay nắm cửa bước ra khỏi phòng.
Hai tên vệ sĩ vừa nhìn thấy cô đã hết hồn đứng trợn mắt tại chỗ. Mạch Linh xoay mặt lại, lạnh lùng lên tiếng: “Hai người đi làm việc của mình đi.”
Bọn họ vội vàng gật đầu rời đi mà vẫn không biết tiếp theo mình nên làm gì, bởi vì công việc mà Lục Thiên Mặc giao phó đó là canh giữ trước phòng của Mạch Linh, bây giờ cô đã khỏi bệnh rồi, bọn họ lại chẳng có gì làm. Không khéo tháng này bọ họ bị cắt lương mất.