Sủng Vật Tình Nhân 999 Ngày

Chương 50: Chương 50: Xung đột ở quán ba




Nơi cưỡi ngựa đúng là một nơi lí tưởng để Mạch Linh lui tới giải trí cuối tuần. Cô đã tìm hiểu thuộc tính và các cách sinh hoạt của chúng, qua lời Hàn Ưng giới thiệu, thì cô có thể đến đây bất cứ lúc nào và nhận được quyền ưu tiên hàng đầu mà không cần phải đặt lịch trước.

Bây giờ cũng đã hơn tám giờ tối, cổ họng cô đã khô rát vì suốt nhiều giờ liền không động đến một giọt nước nào, Mạch Linh trả ngựa lại cho người chăm coi. Huých huých cùi trỏ vào cánh tay người đàn ông nào đó bên cạnh còn đang hun hít lấy con tuấn mã yêu dấu của mình.

“Có muốn uống một chút gì đó không?”

Hàn Ưng lúc này mới dời khỏi con ngựa đẹp đẽ của mình, hắn giơ chìa khóa xe lên, nhún vai.

“Lúc nảy giật dây cương nên tay tôi bị thương rồi. Hay là, em lái xe nhé?”

Mạch Linh nhíu mày, cái tên biến thái này lại giở trò gì nữa đây, một người cưỡi ngựa chuyên nghiệp như hắn mà lại dễ dàng bị thương sao? Đúng là một lời nói dối.

Cô giật lấy chìa khóa trên tay hắn, không nói không rằng đi thẳng ra xe. Hàn Ưng vội đuổi theo cô, trưng ra một vẻ mặt hết sức tội nghiệp.

“Em giận tôi sao? Thôi mà, tôi chỉ đùa thôi, em muốn đi đâu, tôi đưa em đi nhé!”

Mạch Linh lúc này đã ngồi yên vị trong xe, cô xoay người, quăng chìa khoá đến trước mặt hắn, ung dung ngã lưng ra đằng sau chiếc ghế da.

“Đến bar đi, tôi muốn uống một chút rượu.”

“Được!” Hàn Ưng bắt lấy chìa khoá, hắn quay người ổn định lại vị trí ngồi, chiếc xe lập tức được khởi động phóng vội như bay trên đường với vận tốc hơn hai trăm ki-lô-mét trên giờ, Hàn Ưng đưa tay nhấn một cái nút nhỏ gần màn hình vô tuyến trong xe, trần xe lập tức chuyển động, chỉ vài giây sau, chiếc xe đã hoàn toàn biến thành xe mui trần, làn gió mát thổi ngược làm mái tóc dài thơm ngát của Mạch Linh bay lên khiến người đi đường phải trầm trồ khen khi nhìn thấy vẻ đẹp của người phụ nữ đang ngồi ở trong xe.

Chỉ khoảng mười phút sau, xe của Hàn Ưng đã đổ lại trước cửa của một quán bar khá sầm uất, nơi này không thuộc địa bàn quản lí của Hàn Ưng, thế nhưng hắn vẫn thường xuyên đến đây để nghe ngóng tình hình trong giới Hắc đạo. Đúng là lưu manh giả danh trí thức!

Người bồi bàn bê chai rượu đến đặt trệ bàn, hắn vỗ vỗ tay vài cái, lập tức có hai cô gái đến ngồi hẳn lên đùi Hàn Ưng, giọng nói vô cùng yểu điệu.

“Ây da, Hàn thiếu, hôm nay em lại được vinh hạnh phục vụ cho anh a. Không biết là anh muốn làm ở đâu?”

Hàn Ưng xoay đầu cười cười khẽ liếc mắt qua phía Mạch Linh, thấy cô vẫn bình thản ung dung uống rượu, Hàn Ưng lập tức mất hứng, hắn phất phất tay ý bảo hai cô gái rời đi.

“Mày nói cái gì hả con khốn, mày có tin là ông giết mày ngay lập tức không?”

Bàn bên cạnh truyền đến một trận xung đột gay gắt, người đàn ông xem chừng hơn ba mươi lăm tuổi đang hùng hổ nhào đến nắm tóc cô gái đập xuống bàn, quản lí quán bar ở bên cạnh ra sức can ngăn nhưng tuyệt nhiên không dám nhảy vào can thiệp vì sợ vạ lây vào thân.

“Ông chủ Tạ, cô ấy là người mới nên phục vụ còn rất nhiều sai sót, mong ông rộng lượng bỏ qua cho cô ấy lần này, hôm nay xem như là Dạ Lãm mời ông chầu này để xin lỗi, ông thấy như vậy có được hay là không?”

Người đàn ông họ Tạ kia vẫn kiên quyết nắm lấy tóc cô gái mặc dù người quản lí hết lòng van xin. Cô gái thống khổ bị đập đầu đẫn đến máu me bê bết vẫn mím môi chịu đựng, cô ta không phát ra bất kì tiếng rên rỉ nào, cam chịu bị hành hạ.

Mạch Linh ngửa đầu uống cạn ly rượu trong tay, hướng đến Hàn Ưng lên tiếng.

“Hắn ta là ai?”

“Tạ Chương Thị, đang là một ông chủ của vài sòng bạc ở Đài Loan, hắn ta lúc nài cũng đến đây để vui chơi thác loạn, những chuyện như thế này cũng không phải chuyện lạ mới xảy ra.”

Mạch Linh khẽ mỉm cười, coi xoay xoay ly rượu đỏ óng ánh trên tay, khoé môi đẹp đẽ nhếch lên: “Vậy...Anh nghĩ như thế nào khi tôi muốn cho hắn ta một bài học?”

Hàn Ưng khá bất ngờ, vì đây không phải địa bàn của hắn nên hắn không muốn làm lớn chuyện, Hàn Ưng hắn tuy không phải là người tốt lành gì, nhưng hắn cũng chưa từng ra tay đánh đập phụ nữ như vậy, nếu có thì chỉ cần một phát súng là đủ rồi. Tuy nhiên với Mạch Linh thì có thể, vì cô là người của Lục Thiên Mặc, tổ chức Hắc đạo của Lục Thiên Mặc nắm trong tay toàn bộ địa bàn ở châu Âu lẫn cả châu Mĩ, nếu bây giờ cô muốn ra tay, hay thậm chí là tiệt luôn đường sống của cả gia đình hắn thì cũng là một chuyện vô cùng cỏn con.

Người đàn ông họ Tạ vẫn tiếp tục những trận hành hạ lên người cô gái kia, tên quản lí cũng bị vài người thuộc hạ của hắn giữ lại, hắn đè chặt đầu cô gái xuống bàn, dùng tay còn lại cầm ly rượu đổ ập thẳng xuống đầu cô ta.

Hắn nắm tóc cô lại, bắt cô đối diện với hắn, giọng nói phát ra đầy đanh thép: “Mày có chịu cúi xuống liếm hết rượu đổ trên giày tao không?”

Cô gái kia mặt mày đã bầm xanh do vừa trải qua một trận hành hung đầy man rợ, cô ta mím môi, quật cường đến mức tròng mắt toát lên mười phần tia lửa hận.

“Tôi chỉ là sơ ý làm rơi rượu xuống sàn, tôi đã lau cho ngài rồi, tôi cũng đã thành thật nhận lỗi, ngài lại còn vô lí đến mức ép tôi phải quỳ xuống liếm sạch hay sao?”

“A! Thì ra là mày bảo tao vô lí nên không phục đúng không? Vậy thì để tao cho mày tâm phục khẩu phục.”

Tạ Chương Thị vun bàn tay lên hướng đến mặt cô gái tội nghiệp kia giáng xuống một bạt tay. Nhưng nhắm mắt khá lâu mà vẫn chưa thấy gì xảy ra, cô gái khẽ mở mắt ra xem, bàn tay của người đàn ông đã bị Mạch Linh giữ chặt, cô không kiêng nể gì tiện tay bẻ quặt lại ra ngoài.

Tiếng “Rắc” vang lên khiến cả đám thuộc hạ cùng Tạ Chương Thị kinh động. Cơn đau truyền đến, hắn ta mặt mày tái mét hướng phía Mạch Linh mắng chửi.

“Ranh con, mày là đứa nào lại dám ra tay với ông, có phải mày đã chán sống rồi không?”

Mạch Linh nhếch môi nở một nụ cười đầy khinh bỉ, cô kéo cô gái kia xoay người đi về phía bàn của Hàn Ưng, nhưng vừa đi được vài bước thì một bàn tay được đặt “Bộp” một cái tên vai cô. Mạch Linh khẽ nhíu mày, cô định xoay người cho hắn một bài học nhưng đã có người đàn ông nào đó đã tức giận ra tay.

“Đừng chạm bàn tay dơ bẩn của ông vào người cô ấy.”

Hàn Ưng lướt qua người Mạch Linh như một cơn gió, hắn bẻ chặt cổ tay Tạ Chương Thị về phía sau, ông ta bởi vì đau đớn mà rít lên từng hơi dài.

“Hàn Ưng, tôi và cậu trước giờ nước sông không phạm nước giếng, hôm nay cậu lại vì một con điếm mà đối đầu với tôi sao?”

Hàn Ưng khẽ cong môi, nở một nụ cười trào phúng: “Chắc ông nhầm rồi, với thân phận của ông. Hai chữ “Đối đầu” Ông! Mãi mãi cũng không có tư cách để nói.”

Mấy tên thuộc hạ của hắn thấy vậy liền muốn động thủ, Mạch Linh nhanh chóng lao đến chế ngự bọn chúng lùi về sau, cô đập mạnh chai bia trên bàn vào đầu một trong bốn người bọn chúng, chai bia với độ dày hơn một xen-ti-mét sau khi va chạm đầu của hắn cũng vỡ ra làm hai, máu tươi lập tức phun ra như mưa, bắn vài giọt vào cổ áo của cô khiến đôi lông mày lá liễu kia khó chịu nhíu lại. Hành động vừa rồi đã khiến những tên còn lại run sợ hướng về sau chờ sẵn cơ hội để động thủ.

Mạch Linh đã quá chán nản với cái lũ nhây dưa này, cô ném mạnh chai bia đã vỡ làm đôi xuống sàn, xoay người rút khẩu súng lục ở sau thắt lưng ra. Không nói một lời liền nổ súng.

Tiếng “Đoàng” vang lên đã tiễn một tên thuộc hạ không biết sống chết xuống âm tàu địa phủ. Hai tên còn lại sợ hãi lập tức bỏ chạy thụt mạng. Lúc này, Mạch Linh mới xoay đầu lại, vừa nhìn thấy ánh mắt sắc bén của cô, Tạ Chương Thị đã run rẩy lên tiếng.

“Cô...Cô là người của Lục lão đại sao? Tôi đúng là đã mạo phạm rồi, xin cô tha tội.”

Sở dĩ hắn biết Mạch Linh là người của Hắc đạo vì khẩu súng mà cô đang cầm trên đó có kí hiệu đặc thù của tổ chức, mà loại súng này lại được sản xuất từ trung tâm của Tần Phong. Những người có quan hệ thân thiết với Tần Phong thì chỉ có duy nhất Lục Thiên Mặc. Nếu như hôm nay người của tổ chức thật sự muốn đến đây gây sự, Tạ Chương Thị hắn có mười cái mạng cũng không chết đủ.

Mạch Linh thả người lên ghế, hướng ánh mắt lạnh lùng đến cô gái vừa bị đánh đập kia: “Cô muốn hắn làm gì, cứ tùy ý sai khiến.”

Cô gái kia lập tức ngờ người, cô không thể ngờ rằng hai người nam thanh nữ tú ở trước mặt không chỉ giỏi võ mà còn tốt bụng, cô ta đưa tay bưng mặt, khẽ lắc đầu.

“Cô không cần sợ, cô cứ đưa ra yêu cầu, hoặc là giết hắn, hoặc là để hắn tự kết liễu mạng sống của mình.”

“Tôi...Tôi chỉ cần ông ta xin lỗi tôi...”

Hàn Ưng bẻ chặt tay ông ta, nghiến răng: “Còn không mau xin lỗi.”

“Xin...Xin lỗi, là tôi sai rồi, xin hãy bỏ qua cho tôi...” Tạ Chương Thị lập tức dập đầu dập cổ xin lỗi, trước mắt ông ta chỉ cần giữ lấy mạng sống, mọi chuyện sau này rồi sẽ có cách giải quyết riêng.

Mạch Linh nháy mắt với Hàn Ưng, hắn liền cầm lấy một cọc tiền giấy dày cọp từ túi áo Tạ Chương Thị lên tay, đẩy hẳn về phía trước, giọng nói vô cùng mang sức ép: “Cút.”

Tạ Chương Thị mừng quýnh vội vàng chạy đi, Hàn Ưng giao lại sấp tiền trên tay cho Mạch Linh, cô tiến đến phía cô gái kia, chìa sấp tiền giấy ra trước mặt.

“Cầm lấy.”

Cô gái có vẻ rất ngượng ngùng, lập tức lắc đầu: “Không được, cám ơn hai người đã cứu tôi, nhưng là trong chuyện này là do tôi làm sai trước, tôi không thể cầm số tiền này được.”

Hàn Ưng khẽ híp mắt, đặt mông ngồi xuống chiếc ghế niệm ban đầu, nhàn nhạt lên tiếng.

“Cô cứ cầm lấy mà lo liệu vết thương. Bắt đầu từ ngày mai, cô không cần phải đến đây làm phục vụ nữa.”

“Không làm nữa? Vậy...Vậy tôi sẽ chết mất, mẹ tôi ở nhà đang bệnh nặng, tôi không thể đứng nhìn bà ấy ngày một nặng hơn. Tôi...Tôi.” Cô gái kia nói tới đây thì đã mếu máo khóc, quả thật là mẹ cô đang bệnh rất nặng, cũng cần một số tiền lớn để chữa trị, nếu như không phẫu thuật kịp lúc thì tính mạng rất khó để giữ lại.

“Cô yên tâm đi. Hàn thiếu đây sẽ ưu ái cô, nhận cô vào công ty của anh ra làm việc.”

Hàn Ưng nghe qua như sét đánh ngang tai, cái gì mà ưu ái nhận vào làm việc chứ, Mạch Linh! Em dám chơi khâm tôi!

“Có thật không? Vậy thì tốt quá, cám ơn hai người rất nhiều, ân tình này đến suốt cuộc đời Hiểu Đồng sẽ không bao giờ quên.”

Nhìn thấy nét mặt hớn hở của cô gái vừa xưng là Hiểu Đồng kia thật khiến Hàn Ưng cảm thấy xót xa a. Gương mặt hắn méo mó nhìn Mạch Linh đang đắc ý cười nhoẻn miệng, hắn kéo cô ngồi xuống ghế, nghiến răng nghiến lợi bên tai cô.

“Ai nói với em là tôi cần tuyển người hả?”

Mạch Linh ung dung ngồi bắt chéo chân vào nhau, cô mỉm cười, lắc lắc thứ chất lỏng trong chiếc ly thủy tinh.

“Đã giúp người thì nên giúp cho chót chứ, Hàn thiếu anh chắc không phải loại người ích kỉ như thế chứ a?”

“Hừm!” Hàn Ưng liếc cô một cái rồi quay mặt đi, lát sau hắn móc ra một cái card visit, đưa đến trước mặt Hiểu Đồng: “Ngày mai cứ đến Hàn thị tìm tôi, tôi sẽ sắp xếp việc làm cho cô. Còn bây giờ...” Hắn xoay sang tên quản lí, lạnh lùng lên tiếng: “Chẳng hay cậu có ý kiến gì khi cô ta thôi việc hay không?”

Tên quản lí lập tức xua xua tay, giọng cười méo mó: “Không... Không thành vấn đề, không thành vấn đề.”

“Tách tách!”

Ở một góc nào đó phát lên vài tiếng của máy chụp hình, một bóng đen nhếch môi mỉm cười rồi lập tức rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.