Sủng Vật Tự Dưỡng Pháp

Chương 30: Chương 30




Chuyện giữa anh và hôn lễ của con gái đại Boss Cửu Long là ba tháng sau.

Ngoài việc vị trí của anh là lão đại của Hoa Thái thì anh cũng là tổng tài của doanh nghiệp Hoa Thái. Toàn bộ các tờ báo lá cải trên đường phố, tạp chí đều tranh nhau đưa tin về hôn lễ lần này, đó là sự kết hợp hoàn mỹ giữa hai tập đoàn lớn với nhau.

Tôi mới vừa cầm quyền ba doanh nghiệp lớn, vì để tuyên truyền doanh nghiệp đang lúc vô cùng phức tạp rắc rối cho nên bận tối mày tối mặt.

Buổi tối lại cùng Cảnh Lam xuất ngoại để kiểm tra tình hình các hộp đêm và những giao dịch bang phái khác, tôi ngay cả thời gian ngủ cũng không có.

Anh cũng không còn tới tìm tôi.

Cho nên, tôi đối với chuyện hôn lễ cũng không có cảm xúc nào quá lớn, chỉ thấy người hầu trong nhà vội vội vàng vàng chuẩn bị liên tục, cái khác cũng không có để ý đến.

Không muốn suy nghĩ về chuyện chả có dinh dưỡng gì, tôi lại buông thả bản thân bận rộn.

Hai mươi lăm tuổi ngồi vào bị trí này, ở trong bang phái ngoại trừ Trương Mạt thì tôi là người đầu tiên.

Thật ra Trương Mạt mạnh hơn tôi, anh ở đây tuổi cũng có thể cho là lớn. khi đó lão đại không có ỷ lại vào thư kí bên cạnh, cho nên gã tính toán dưới một người trên vạn người.

Sau đó, sẽ chờ thời cơ, anh đã khiến cho lão đại đó ‘chết ngoài ý muốn’

Những người trong bang phái cũng không phải ngu ngốc, sao không biết chuyện đó là do anh gây nên nhưng tất cả không ai dám lên tiếng. Anh nổi danh độc ác thủ đoạn, giết chết tất cả những người phản đối, lại không có đến một tùy tùng bên cạnh, chỉ có anh mới quyết định được sinh tử của kẻ khác.

Làm được xã hội đen, được bao nhiêu người có ý chí cao xa không sợ chết như vậy?

Có tiền chỉ sợ chết, tất cả mọi người rất rõ ràng đạo lý ‘Lưu đắc thanh sơn tại’. Để Trương Mạt ngồi lên vị trí lão đại có rất nhiều người thật sự không cam lòng, hiện tại anh lại cao đến như vậy cũng có rất nhiều người không phục nhưng không ai dám nói ra.

(Lưu đắc thanh sơn tại: Để cho rừng xanh thì sợ gì không có củi đốt)

Danh gia vọng tộc sợ cái gì? Sợ mất cái mạng nhỏ này sao? Hay là sợ tiền và quyền thật vất vả mới lấy được sẽ tan thành mây khói?

Hiển nhiên tất cả họ không thể quên Long gia đã chết như thế nào.

Tôi chính là người thức hai mặc âu phục đeo khuyên tai nhuộm tóc vàng trở thành tổng giám đốc của doanh nghiệp Hoa Thái.

Thời gia không ngừng trôi đi cũng chưa bao giờ dừng lại.

Hôn lễ, chỉ còn một tháng.

Sáng sớm đến công ty tôi đã nhìn thấy thiếu niên đang quấy rối bị bảo an kéo ra ngoài.

Tôi hỏi cô nhân viên lễ tân kia có chuyện gì.

“Không có gì đâu Phòng tiên sinh, chỉ là một cậu nhóc nhầm đường.” nhân viên lễ tân hiển nhiên chỉ qua loa cho tôi.

Buổi chiều của ngày thứ hai về nhà còn cầm theo văn kiện, gặp được thiếu niên lần trước bị đá khỏi cửa.

“Có chuyện gì vậy?” Tôi đi đến hỏi.

Một đám đánh cậu thiếu niên đó, bọn họ nói cậu đến ăn vạ.

“Tôi không có ăn vạ! Tôi chính là con của hắn!” Thiếu niên bị đánh cho mặt mũi bầm dập nhưng vẫn không phục.

Nhìn cậu xem, bất quả chỉ khoảng chừng mười ba tuổi, thân hình đen gầy giống như nông dân, nhưng đôi mắt kia lại vô cùng quật cường.

“Xin lỗi, Phòng tiên sinh, chúng tôi sẽ đuổi nó ra ngoài!”

Bọn họ nâng thiếu niên định ném đi.

“Tôi không nói sai! Tôi chính là con trai của Trương Mạt.”

Đang định đốt điếu thuốc, chợt châm lửa dừng lại giữa không trung.

“Tên của Trương tiên sinh sao mày có thể gọi được!!! Thật sự không biết chữ chết viết thế nào sao!!”

“Có tin là tao cho mày ăn đám không?”

Nắm tay đang chuẩn bị hạ xuống lập tức bị tôi kéo lại. tôi đi vào đoàn người, nhìn thiếu niên này.

Mũi và vẻ mặt có vài phần giống, điểm quyết định chính là ở đôi mắt, cặp mắt màu đen kia nhìn chằm chằm vào người xem, giống như đã từng quen biết.

“Ở đây cứ giao cho tôi, các cậu về đi.” Tôi đem người trong phái đuổi đi.

“Nhưng mà, Phòng tiên sinh…”

“Tôi nói như vậy có vấn đề gì sao, còn nữa, chuyện này đừng để cho ai biết.”

Những người khác đều theo lời quay đi. Tôi mồi thuốc lá, nhìn kỹ thiếu niên trên đất.

“Vừa mới ngủ dậy sao?”

Cậu lập tức bò lên, không để ý một thân vết thương, phủi phủi bụi bẩn trên quần áo.

“Đi theo tôi.”

Tôi đem cậu ta đến một nhà hàng Nhật, vừa lúc cơm trưa còn chưa ăn, thuận tiện giải quyết.

Đi vào bao sương (*) tôi vẫn chưa hề liếc mắt đến cậu ta một cái lập tức ngồi xuống. Thiếu niên này xem ra chưa bao giờ đến một nơi cao cấp như thế này, không biết cẩn thận thế nào mới được, tôi vẫn không để ý, chỉ chọn món ăn.

“Muốn ăn cái gì?” tôi đem thực đơn ném tới tước mặt, lại châm một điếu thuốc.

Thiếu niên nghe lời cầm lấy thực đơn nhưng lại không biết trên đó viết cái gì, mờ mờ mịt mịt không biết làm sao, nữ phục vụ mặc ki mô nô cung kính chờ bên cạnh.

Lại nghĩ, tôi chưa từng có thời gian ăn cơm.

Cầm lấy thực đơn từ cậu ta đưa cho phục vụ: “Cho cậu ta phần ăn trẻ con là được.”

“Đồ ăn trẻ con cái gì! Tôi không phải đứa nhỏ…”

Thiếu niên hiển nhiên là bị vũ nhục, đang chuẩn bị chửi ầm lên, tôi lại bảo với phục vụ: “Phiền cho tôi cái gạt tàn thuốc.”

Tôi vẫn như không nhìn thấy làm cho cậu ta không thể nói thêm được nữa, không có thói quen ở trong phòng này nên cậu đứng ngồi không yên. Tôi lại tiếp tục hút thuốc, lấy văn kiện ra rồi bắt đầy đọc báo cáo chưa xem ở công ty, khóe mắt cũng chưa từng đảo qua cậu ta một lần.

“Tôi…” Thiếu niên cuối cùng cũng không kiềm chế được: “Tôi không phải tới ăn cơm!”

“Tôi là con của chủ nhân ngôi nhà Trương Mạt! Tôi muốn nói chuyện với Trương Mạt chứ không phải đi ăn với anh!”

Tôi vẫn không nâng đầu chỉ lạnh lùng hỏi: “Chứng cớ đâu?”

Cậu ta lập tức lấy từ trong túi một thứ gì đó: “Có! Mười bốn năm trước mẹ tôi mang thai, lúc đó hắn tới nhà tôi, còn đưa cho mẹ một sợ dây chuyền. Hơn nữa sau khi sanh mẹ còn làm DNA chứng minh tôi là con của hắn, đây là báo cáo DNA.”

Ngạo mạng ngẩng đầu, thiếu niên hưng phấn đưa tới một đống chứng minh. Đeo trên cổ tôi một thứ kim loại lạnh như tiền làm tôi nghĩ tới lại buồn cười, người này sao cứ thích đeo đồ lên vật sở hữu vậy nhỉ?

Tôi nhận lấy báo cáo DNA có hơi cũ, vừa rời khỏi địa ngục lại bắt đầu chơi đùa đàn bà rồi?

Hừm! Vậy thì sao?

“Mẹ trước đây không biết ba ba là ai, chỉ biết tên thôi. Đoạn thời gian trước báo chí có hình nên mới biết được ba ba là lão bản của doanh nghiệp Hoa Thái. Cho nên mới lập tức đến đây…A!! Anh làm gì vậy?!”

Tôi đem báo cáo nắm trong tay, xé thành hai nửa, chồng chéo, lại xé làm hai nửa sau đó ném sang bên cạnh.

Thiếu niên tức giận gào lên, vẻ mặt như muốn cắn chết tôi: “Tại sao anh lại xé chứng minh DNA??!!”

Không hề nhìn cậu ta.

“Đừng xem tôi coi thành đứa ngốc…”

“Cậu thì biết được bao nhiêu về Trương Mạt?” Tôi cắt đứt lời cậu ta.

Thiếu niên ngẩn ngơ sau đó từ từ nói: “Tôi biết…ba ba là tổng tài của doanh nghiệp Hoa Thái, ba ba là người có tiền.”

“Còn gì nữa không?”

Cậu ta ngồi xuống, cúi đầu: “Còn có…ba ba tháng sau sẽ kết hôn…”

“Những cái khác?”

Lần này thiếu niên không rõ: “Cái khác là cái gì?”

Người nữ phục vụ sau khi đưa thức ăn lên lập tức cung kính rời khỏi, đóng cửa.

Cậu ta cũng không hề dùng cơm, chỉ chăm chú nhìn tôi. Nuốt xuống miếng thức ăn trong miệng, tôi để đũa, lấy từ trong ngực ra một khẩu súng, đặt lên bàn.

Cả gian phòng trở nên yên lặng, thiếu niên nhìn chằm chằm khẩu súng, trên người đổ mồ hôi lạnh.

Tôi lần nữa lấy khẩu súng để vào trong ngực sau đó mới nhìn cậu ta: “Hắn chính là người như thế, nếu như muốn sống thì mau về nhà, đừng trở lại, cũng đừng nói mình là con trai của Trương Mạt một lần nào nữa.”

Thiếu niên nhìn tôi, mồ hôi đầm đìa lộ vẻ mặt khó khăn: “Nhưng mà…nhưng mà…”

Tôi thở dài, không có biện pháp: “Cậu cần bao nhiêu tiền?”

Thiếu niên kinh ngjac nhìn tôi, không hiểu vì sao lại bối rối sau đó đột nhiên khóc lên: “Mẹ…bà ấy bị bệnh…là bệnh bạch cầu, bác sĩ nói phải thay tủy…mới mong được sống…nhưng mà…trong nhà không có tiền…”

Tôi biết mà.

Thấy tạp chí đăng tin anh kết hôn mới tìm đến thì nhất định không phải giành danh phận, xem ra thiếu niên có vẻ là chạy từ nông thôn tới đây, bị người ta cản năm lần bảy lượt cũng không đi thì nhất định có lý do.

Xuất ra chi phiếu, tôi kí tên mình lên đó: “Muốn bao nhiêu?”

Thiếu niên đó chỉ khóc mà không nói.

Tôi kí liên tục trăm vạn, đem chi phiếu đưa cho cậu ta.

“Cầm đi, chăm sóc mẹ thật tốt, sau này vĩnh viễn đừng trở lại.”

Thiếu niên chùi chùi nước mắt sau đó nhận chi phiếu, không có ăn, lễ phép cảm ơn sau đó đang định đi chợt suy nghĩ rồi quay lại cầm báo cáo bị xé, cứ như vậy mà rời khỏi.

Một mình tôi vẫn tiếp tục ăn.

Trong thế giới này, người khổ vì tiền thật sự rất nhiều.

Tất cả những kẻ yêu tiền đều muốn có càng nhiều tiền hơn nữa, bất luận đã có bao nhiêu đều muốn có nhiều hơn.

Tiền tốt đến như vậy sao?

Từ khi tham dự bang phái tôi đã từ từ có tiền, nhưng cơ hội tiêu đi cũng không nhiều. Phần lớn là đều có người cung cấp cho tôi, ăn cũng không phải là đặc biệt hoặc quá sang trọng, cũng không mua những vật dụng khác. Ngay cả xe cũng là anh chuẩn bị cho tôi.

Tôi đối với tiền một chút xúc cảm cũng không có, là bởi vì bản thân đã bị những đồng tiền kia bán đứng đi.

Ăn cơm trưa xong tôi đi ra cửa hiệu. Hiện tại mới ba giờ chiều, là thời gian mặt trời gay gắt nhất, tôi giơ tay che khuất tia sáng nhìn về phía bầu trời quang thăm thẳm.

Một trăm vạn, là giá anh đã mua tôi…

Đi đến gian nhà, tâm không hiểu vì sao lại cảm thấy cậu thiếu niên kia may mắn.

Mười năm trước tôi cũng không thể may như vậy.

Một tháng sau hôn lễ cử hành đúng hạn, toàn bộ ngôi nhà đều là màu sắc hoan hỉ.

Người các bang phái đến chúc mừng, mọi người trong bang cũng hưng phấn như bản thân mới là kẻ cưới vợ.

Anh cầm băng lụa đỏ một đầu và thê tử một đầu cười đến xán lạn.

Tôi lại cười nhạt, từ trong phòng khách đến căn phòng phía cuối, là phòng của tôi.

Đóng cửa phòng nhưng vẫn có thể mơ hồ nghe thấy âm thanh vui mừng ngoài kia, giống như khốn khổ mà cứa vào linh hồn này.

Ngã vào chiếc giường lớn trắng như tuyết, để cho mùi thơm gián đoạn rất cả. Tôi cũng không phải đặc biệt phẫn hận mà chẳng qua là cảm thấy thật mỉa mai.

Mỗi người trong phòng khách bụng dạ đều khó lường lại còn tụi tập ở một chỗ, còn phải làm bộ cao hứng để ủng hộ chuyện này.

Cơn buồn ngủ của tôi cũng rất nhanh đã ập tới!

Chỉ là từng giây trôi qua, tôi vẫn không thể ngủ được.

Nửa đêm, âm thanh cuối cùng chuyển qua trong sân —- một con người mới đã về nhà!

Anh không để cho người vợ kia sống trong tòa nhà này mà là lánh mua một khu nhà cao cấp, coi như đó là quà tân hôn. Nhưng mà anh vẫn ở đây để xử lý những sự vụ trong bang phái.

Có lẽ là không muốn cho người vợ can thiệp vào công việc của anh và còn sợ bị phát hiện ở đây còn một đống phòng của sủng vật?

Thật ra trong giới có rất nhiều người biết điều này, lão đại Trương Mạt của Hoa Thái thích nuôi các cậu bé xinh đẹp.

Bây giờ anh vẫn không cho phép bất luận kẻ nào đến căn phòng lầu ba, ngay cả vợ của mình.

Trong hôn lễ vừa nhìn thấy người con gái kia, quả thật rất xinh đẹp, thế nhưng thật lòng mà nói thì vẫn không đẹp bằng tôi.

Đơn giải và cô ta là phụ nữ, là con gái của Cửu Long xã Hồng Kông.

Tôi cởi sạch quần áo, tắm, sau đó bò lên giường ngủ.

Nửa đêm khoảng chừng bốn giờ, cửa phòng tôi bị mở ra.

Tôi theo bản năng mà tỉnh lại, cảnh giác chuẩn bị tốt khẩn súng. Phòng tôi chỉ có anh có chìa khóa, tối nay là đêm động phòng tân hôn nên không thể nào xuất hiện ở đây được.

Sau cánh cửa, tôi nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc.

Tôi mạnh mẽ bò dậy, sao có thể là anh?!

“Anh tới đây làm gì?”

Anh đi đến, vẫn là dáng vẻ tươi cười như cũ: “Sao một lần đến em cũng đều hỏi thế này vậy?”

“Hôm nay là tân hôn của anh.” Tôi sẽ không bị nụ cười của anh làm mê muội đâu.

Anh không trả lời, cởi giày cùng áo khoác say đó chui vào trong chăn rồi kéo tôi nằm xuống.

Anh ôm tôi vào ngực rồi nhắm mắt ngủ.

Chờ thật lâu vẫn không thấy anh nói chuyện, tôi đành phải hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Vẫn không mở mắt, anh duỗi người tìm một tư thế thoải mái, tựa như đứa nhỏ làm nũng mà bá đạo ôm lấy tôi.

“Anh đánh cô ấy à?” Tôi không tin anh ở bên vợ không tìm thấy thỏa mãn mới mò đến tôi.

“Anh và cô ta, thật là, ở bên cạnh cô ta không ngủ đươc.”

Đây là ý gì?

Ở bên cạnh vợ không ngủ được cho đên mới đến chỗ tôi ngủ?

Ở nơi này…là có thể ngủ được sao?

Tôi không biết có nên tin được hay không, thế nhưng khi nhìn dáng vẻ anh ngủ giống như một cậu bé, không biết nói gì hơn, thôi đành nhắm mắt ngủ tiếp.

Đối với những hàng động của anh, nếu như mỗi sự kiện đều phải lo lắng tỉ mỉ thì tôi chắc sẽ nhanh chóng bị bệnh tâm thần mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.